Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 126: Anh muốn




Món lẩu cực kì ngon thế nhưng Thẩm Tinh Không ăn mà chẳng thấy có mùi vị gì.

Ông chủ nhà hàng biết người của Thẩm gia, ông ta luôn nói với Thẩm Chi Diệu những lời kiểu cháu gái của Thẩm tiên sinh thật xinh đẹp, thật ngoan ngoãn.

Thẩm Tinh Không rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Thẩm Chi Diệu trở nên lạnh lùng, cô thầm cảm thấy toát mồ hôi thay cho ông chủ nhà hàng.

Con người này, rõ ràng là làm kinh doanh mà tại sao nhìn sắc mặt người khác cũng không đoán ra tâm trạng người ta chứ!

Có điều, người bình thường đều không ngờ rằng, khen “chú cháu” anh mà cũng là đắc tội với anh?

Khoảng cách giữa bọn họ xa như thế, bất kì người nào đều cũng không ngờ rằng, cũng không có cách nào để chấp nhận việc hai người bọn họ có quan hệ gì khác với nhau....

Ăn xong Thẩm Chi Diệu đưa cô rời đi.

Khi đi anh đã đập xuống bàn một tập tiền mặt, ông chủ vẫn rất vui vẻ nói cảm ơn anh.

Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt u ám và có vẻ bực dọc của anh, trong lòng thầm nghĩ, chắc đây là lần cuối cùng anh xuất hiện ở đây rồi....

Đi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Chi Diệu kéo cô lại, ôm lấy cô: “Vừa ăn toát mồ hôi xong, em đừng để bị gió lạnh thổi ốm mất.”

Thẩm Tinh Không khẽ cựa quậy trong lòng anh, cô nói lí nhí: “Đừng để người khác nhìn thấy....”

Thẩm Chi Diệu xoa xoa đầu cô, rồi đưa cô đi một cách quang minh chính đại: “Nếu như chúng ta trong sạch trong lòng em thì chúng ta là trong sạch, ánh mắt của người khác hoàn toàn không quan trọng.”

Thẩm Tinh Không cũng để mặc anh, cô càng phản ứng càng khiến người khác sinh nghi.

Mấy ngày hôm nay trời đều có tuyết rơi, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, những bông hoa tuyết li ti rơi xuống, thành phố buổi tối những ánh đèn leon sáng lên lấp lánh, sự kết hợp này tạo nên một vẻ đẹp kì lạ.

Thẩm Chi Diệu lập tức cởi chiếc áo khoác ngoài ra khoác lên người cho Thẩm Tinh Không, anh chỉ mặc trên người chiếc áo vest, nắm lấy tay cô, hai người cũng không lên xe mà men theo dọc con đường đi chầm chậm.

Những người đi qua đều liếc mắt nhìn hai người bọn họ, đúng là rất mát nhãn, chàng trai thì anh tú còn cô gái cũng vô cùng xinh đẹp....

Thẩm Tinh Không lại cảm thấy có chút không tự nhiên, cô cúi gằm mặt xuống, không dám đối diện với ánh nhìn của mọi người.

Đây chính là điều mà cô và Thẩm Chi Diệu phải đối mặt - ánh mắt của mọi người.

Cô chỉ cần ra khỏi nhà thì không thể không đối mặt với những điều này, tuy chưa chắc đã phải là ánh mắt kì lạ nhưng cô cũng không có cách nào chấp nhận được ánh nhìn thăm dò, tò mò của những người qua đường....

Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, ngẩng đầu lên, nhìn vào quán bán kẹo hồ lô trước mặt, anh để Thẩm Tinh Không đứng đó và chạy lại gần quán, mua mỗi loại một xiên và chạy về đưa cho cô, Thẩm Tinh Không nhìn các loại kẹo khác nhau cô ngạc nhiên hỏi: “Mua nhiều thế này làm gì?”

Thẩm Chi Diệu đưa cho cô một xiên kẹo dâu tây, nhìn quán nhỏ phía đó, là một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông thì chỉ còn một cánh tay, người phụ nữ thì vẫn khỏe mạnh, hai người họ nói nói cười cười với nhau rồi có khách thì quay ra bán kẹo.

Thẩm Chi Diệu nhìn cặp vợ chồng đó với ánh mắt ngưỡng mộ, anh nói cảm thán với Thẩm Tinh Không: “Hạnh phúc của những người bình thường là đơn thuần nhất, có lẽ việc vui mừng nhất của bọn họ chính là sớm bán hết chỗ kẹo đó và có thể nhanh chóng về nhà với các con của mình.”

Thẩm Tinh Không nhìn cặp vợ chồng đó, cô lại nhìn xiên kẹo trong tay, đột nhiên hai mắt cô cay cay.

Thẩm Chi Diệu xoa xoa đầu cô, anh cười: “Cái anh cần thực ra cũng đơn giản lắm, có em là đủ rồi. Mau ăn đi, lát nữa chúng ta lên xe thôi, trời lạnh quá.”

Thẩm Tinh Không cắn một miếng, cô lại cảm thấy miệng mình đăng đắng, cô lí nhí hỏi: “Thẩm Chi Diệu....anh không sợ à....”

Đối mặt với sự phản đối và sự chất vấn nghi ngờ của cả thế giới, anh thực sự không sợ sao?

Bị cô lập, thân bại danh liệt, anh thực sự không sợ sao?

Thẩm Chi Diệu đưa tay luồn vào eo cô kéo cô lại gần mình, anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh vì em mà trở nên kiên cường vô điều kiện.”

Đưa tay lên khuôn mặt lạnh ngắt của Thẩm Tinh Không, ánh mắt Thẩm Chi Diệu sâu thẳm anh nói: “Vì anh, em cũng phải trở nên kiên cường nhé...Tiểu Tinh.”

Thẩm Tinh Không nhắm mắt lại, cô khẽ thở dài một tiếng trong khi cơn gió lạnh đang thổi tới.

Phải kiên cường thế nào mới có thể đối mặt với những sóng gió sẽ ập đến mà không biết trước được?

Thẩm Chi Diệu nhìn cô một lát, điện thoại anh liền đổ chuông, anh nhấc máy, thần sắc vẫn không thay đổi, chỉ là anh đi ra xa cô, ở một chỗ mà Thẩm Tinh Không không nghe thấy giọng nói anh lạnh lùng: “Đuổi cậu ta đi!”

Bảo an phía đó có vẻ bị làm khó: “Cậu ta cứ đứng lì ở đây, đuổi mấy lần rồi mà cũng không được, cậu ta nhất định muốn gặp tiểu thư...có cần báo cảnh sát không ạ?”

Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Nói với cậu ta, tôi đưa Tiểu Tinh ra ngoài ở khách sạn rồi, mặc kệ cậu ta đợi tới ngày mai hay là ngày kia, không cần quan tâm tới cậu ta.”

Bảo an ồ một tiếng, có chút lo lắng liếc nhìn chàng trai đứng đợi ở cổng đã gần hai tiếng đồng hồ: “Trời lạnh thế này...tiên sinh cậu ấy....”

Thẩm Chi Diệu cảm thấy bực mình gầm lên: “Tôi nói rồi mặc kệ cậu ta!”

Sau khi cúp máy, anh quay đầu ra nhìn Thẩm Tinh Không đang ăn kẹo hồ lô đứng cách đó không xa, anh thở dài một tiếng rồi gọi tới một số máy khác, sau khi có tín hiệu, anh bực dọc gằn giọng nói với đối phương: “Sao con trai chị đột nhiên lại chạy về đây thế này?”

Mãn Tử ở đầu dây bên kia cũng giật mình: “Cái tên tiểu tử thối đó, tôi bảo nó đợi thêm một tháng nữa, chắc là nó tranh thủ lúc tôi không chú ý mà bỏ trốn đi dây, bây giờ nó đi một mình như thế, bên cạnh cũng không đem theo người, tôi sợ nó sẽ gặp phải nguy hiểm, A Diệu, giúp tôi!”

Thẩm Chi Diệu bực dọc: “Có gan tự mình đi ra thì cũng nên có gan gánh chịu hậu quả.”

Nghe tiếng khóc thút thít của Mãn Tử, anh cảm thấy sắp không chịu được nữa rồi: “Được rồi! ở trước cửa nhà tôi thì có việc gì được chứ! bảo an nhà chúng tôi cũng không phải chỉ nuôi để ăn cơm! Nếu nó cứ không chịu rời đi thì cứ ở đấy cho người ta trông nó. Tốt nhất là trước sáng mai chị hãy tới đây, tôi không muốn ngày mai trên mặt báo lại có bài viết có người chết cóng vì lạnh ở trước cửa nhà tôi đâu.”

Cúp máy xong, Thẩm Chi Diệu nhìn Thẩm Tinh Không, cầm lấy một xiên kẹo cô đang ăn dở anh đưa lên miệng cắn vài miếng là hết, anh vừa nhai vừa nói: “Hôm nay không quay về nữa, ở gần đây tìm một khách sạn, trời tuyết rơi thế này đường tắc lắm.”

Thẩm Tinh Không nhìn con đường khá thông thoáng, cô không hiểu tắc ở đâu, cô nhìn anh, cô còn chưa kịp hỏi thì Thẩm Chi Diệu đã kéo tay cô về phía một khách sạn gần đó.

Thẩm Tinh Không cứ thế bị anh kéo đi, suốt chặng đường cũng không có cơ hội mà phản kháng.

Nhìn anh đặt một phòng năm sao, cô có chút xấu hổ, cúi đầu xuống né đi ánh nhìn của những người lễ tân.

Lên lầu, Thẩm Chi Diệu kéo tay cô ra khỏi thang máy, anh quẹt thẻ của phòng mở ra, hai người bước vào trong, Thẩm Tinh Không cảm thấy có chút căng thẳng, quay đầu lại, cô nhìn anh đang nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ra, cô lùi về phía sau: “Đặt thêm một phòng nữa?....không thì, em ngủ phòng khách cũng được....”

Thẩm Chi Diệu cởi cúc áo sơ mi ra, từ trên xuống dưới cởi xong anh liền lột áo ra, đưa tay kéo Thẩm Tinh Không lại gần, anh ghé sát vào mùi cô, mắt nheo lại sâu hoắm, anh phả hơi ấm vào mặt cô: “Đợi anh xong việc rồi thì em mới có thể đặt thêm phòng nữa hoặc ngủ phòng khách.”

Thẩm Tinh Không giật mình, đẩy anh ra: “Làm gì? Anh nói rồi sẽ không miễn cưỡng nữa mà!”

Thẩm Chi Diệu bế phốc cô lên, nhanh chân bước về phía chiếc giường, mặt anh nhăn lại, anh đè người mình lên người cô, anh ấn hai tay cô xuống giường, anh lại biến thành người đàn ông mất hết lí trí chỉ muốn độc chiếm cô, anh cắn vào cổ cô, giọng nói anh lạnh lùng vang lên bên tai cô: “Nhưng em là của anh, anh muốn khi nào thì sẽ làm khi đó....”

Thẩm Tinh Không cảm thấy anh có chút không bình thường, nhưng vẫn chưa kịp kêu cứu thì miệng cô đã bị anh khóa chặt lại bằng một nụ hôn.

Nhiệt độ trong phòng rất nhanh được tăng cao lên, hai cơ thể quấn lấy nhau nhanh chóng làm cho hơi lạnh của mùa đông tan đi....