Thẩm Tinh Không cắn rất mạnh, Thẩm Chi Diệu tức giận đặt tay lên cổ cô đẩy ra, cô hả cơn tức, anh liền đưa tay lên đôi môi đau rát của mình, anh sờ thấy có máu, anh liền vỗ mạnh vào mông Thẩm Tinh Không và nói: “Em đúng là...sao lại ra tay tàn nhẫn thế!”
Thẩm Tinh Không nhìn môi anh chảy máu, do dự một giây rồi cô đưa tay ra với lấy khăn giấy đưa cho anh, nói thấp giọng: “Ai...ai bảo chú bắt nạt người khác....”
Thẩm Chi Diệu lau môi đi, trừng mắt lên nhìn cô: “Được rồi, lần này mà bị người khác hỏi thì anh có thể nói là bị chó cắn là được.”
Thẩm Tinh Không bĩu môi nhìn anh.
Thẩm Chi Diệu đặt chiếc hộp vào trong chăn rồi anh cũng nằm xuống: “Nha đầu thối, sớm đã quyến rũ anh rồi bây giờ lại còn chơi trò giả vờ chạy để anh đuổi theo bắt. Em nói xem, có phải em đã ái mộ anh ngay từ ngày còn nhỏ không?”
Thẩm Tinh Không cầm gối đập vào anh.
Nhưng đúng là không thể phủ nhận, cũng không biết bắt đầu từ khi nào....
Trong một vị trí nhỏ bé nào đó trong tim cô đã có một chỗ đặc biệt dành cho anh....
Con gái thì thường đều có những người anh hùng của riêng mình.
Hình tượng của Thẩm Chi Diệu bên cạnh Thẩm Tinh Không đúng là quá kiên cố và vững chắc.
Tuy là anh quản cô, khống chế cô, tuy là vừa nghiêm khắc lạnh lùng nhưng ngoài sự sợ hãi, trong lòng cô cũng có một cảm giác khác với anh – một cảm giác không nói rõ ra được.
Dường như đó là cảm giác ảo tưởng về người anh hùng của bản thân mình.
Cô thề, bản thân không phải là một kẻ si mê.
Chỉ là trong môi trường sống của cô, bên cạnh không có nhiều bạn, cũng không có nhiều người thân, người mà cô tiếp xúc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Còn Thẩm Chi Diệu dù đặt ở đâu cũng đều rất xuất sắc, vì thế cô....
Cô đã coi anh là nhân vật chính, là thần tượng trong ảo tưởng thiếu nữ ngày đó của mình.... ý nghĩ đó cũng là bình thường đúng không....
Hơn nữa, cô cũng không có hành động gì quá đáng....
Thẩm Tinh Không đẩy anh ra: “Khi đó chỉ là một cô gái không hiểu chuyện, chú nghĩ một cô gái vừa mới học cấp hai 13, 14 tuổi thì hiểu gì chứ?”
Thẩm Chi Diệu kêu rít lên một tiếng, vỗ tay vào trán nhìn cô và nói: “Khi anh 13, 14 tuổi là đã cùng bạn trai trong lớp xem phim người lớn rồi đấy....”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, cầm lấy gối đập vào anh: “Chú...chú đúng là không biết xấu hổ!”
Thẩm Chi Diệu cầm lấy chiếc gối đặt xuống đầu rồi cởi giày ra, gác chân lên chân Thẩm Tinh Không, bảo cô: “Nha đầu, bóp chân cho anh đi.”
Thẩm Tinh Không cắn môi rồi đẩy anh ra: “Có phải nô lệ của chú đâu mà...đi ra ngoài.”
Hai chân của Thẩm Chi Diệu nhất quyết không chịu rời đi: “Em báo đáp anh một chút không được à, anh đã đi xa xôi thế để mua đồ ăn cho em, em ăn no rồi thì cũng cho anh hưởng chút gì đó chứ! Bóp một chút thôi, cởi tất ra cho anh.”
Thẩm Tinh Không véo vào chân anh một cái rồi đỏ mặt nói: “Sao lại có người mặt dày thế không biết.....”
Thẩm Chi Diệu gồng mình lên cơ bắp làm cô muốn véo cũng không véo được, anh cười cười đưa tay kéo cô xuống, để cô dựa vào ngực mình, anh ôm lấy cô, khẽ thở dài rồi hỏi: “Tiểu Tinh...trong lòng em có anh không?”
Thẩm Tinh Không đơ người ra, đầu cô dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập cô có chút ngẩn ngơ ra.
Thẩm Chi Diệu vuốt vuốt mái tóc cô, một tay ôm chặt lấy cô, khẽ nói: “Nha đầu, tất cả mọi người trên thế giới này mắng anh thế nào cũng được, chỉ cần em cảm nhận được con tim anh...ở đây anh chỉ có mình em thôi, vì thế anh cũng hi vọng trong lòng em có anh. Còn về không gian em dành cho anh, không cần phải giống như anh dành cho em, chỉ cần trong lòng em có anh, dành một vị trí rất nhỏ cho anh cũng được rồi....”
Thẩm Tinh Không dựa vào đó, quên mất né anh đi, cô quên mất bản thân mình vừa thề sẽ không tiếp xúc gần với anh nữa.
Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô, anh nắm lấy tay cô rồi cúi đầu hôn lên mái tóc cô.
“Tiểu Tinh, anh nói cho em một chút về kế hoạch của anh. Anh có thể đợi, đợi em học đại học xong, đợi em tốt nghiệp, thì chúng ta sẽ kết hôn. Nếu có trở ngại, có những lời dị nghị bán tán, có âm thanh làm em khó chịu được thì anh sẽ đưa em đi, chúng ta sẽ bỏ lại tất cả mọi thứ ở đây, anh chỉ quan tâm tới một mình em thôi, anh sẽ đưa em tới đất nước nào mà em thích và chúng ta sẽ sống ở đó, hoặc là chúng ta đi du lịch khắp nơi cũng được....em không cần sợ gì hết, em có anh, có anh thì sẽ không có chuyện gì cả.....”
Thẩm Tinh Không dựa mình vào anh, trong đầu cô cảm thấy có phần mung lung.
Thẩm Chi Diệu ôm chặt lấy cô, cho cô cảm giác an toàn, anh hôn lên trán và lên tai cô, giọng nói thấp xuống ngọt ngào: “Đợi em lớn hơn một chút, anh sẽ cưới em, để em cả đời này sẽ chỉ ở bên anh, chỉ nhìn anh, để anh làm cho em tối nào cũng sẽ kêu lên sung sướng....sau đó để em sinh con cho anh, sinh thật nhiều, như vậy chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa....em thích nơi có biển hay là nơi có tuyết rơi?”
Thẩm Tinh Không nắm lấy áo anh, ngửi mùi hương tươi mát từ cơ thể anh.
Tối hôm đó, hơi thở của anh đã mãi mãi trôi vào trong con tim cô rồi....
Cô cắn môi rồi nói lí nhí: “Em...em đều thích....”
Thẩm Chi Diệu nghe thấy câu nói đó của cô anh vô cùng vui mừng, cảm giác như cô đã đón nhận mình vậy, anh vỗ nhẹ vào cô và nói: “Vậy thì tốt, vậy thì hãy đi theo anh, anh đi tới đâu thì em đi tới đó....Tiểu Tinh....nhớ lời anh nói....đừng cảm thấy có áp lực, có áp lực thì anh sẽ đứng ra gánh vác, việc em cần làm là đi theo anh, ở bên cạnh anh sống vui vẻ.... anh muốn em được hạnh phúc, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc.”
Hai mắt Thẩm Tinh Không ướt đi, được anh ôm cô cảm thấy thật thoải mái....
Thẩm Chi Diệu cảm nhận được dường như cô cũng chủ động áp sát cơ thể vào cơ thể mình, máu trong người anh như sôi lên, đột nhiên anh lật cô lại đè lên người cô, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô và khẽ nói: “Anh....anh muốn....”
Thẩm Tinh Không chưa kịp phản ứng lại, cô nhìn anh: “Muốn gì?”
Thẩm Chi Diệu cầm lấy tay cô đặt vào phần dưới cơ thể chỗ đang nóng lên đó: “Em nói xem....”
Thẩm Tinh Không vội vàng rụt tay lại, cô đặt tay ngăn trước ngực anh có chút sợ hãi cô nói: “Đừng....không muốn! Anh là đồ điên, ai mà chịu nổi anh chứ....”
Thẩm Chi Diệu vỗ nhẹ vào đầu cô, thở dài một tiếng: “tối hôm đó anh đã làm em sợ hãi à...sau này sẽ không như thế nữa, sẽ không bao giờ như thế nữa có được không? Đừng sợ, những người yêu nhau ở bên nhau là một việc vô cùng hạnh phúc....”
Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Cô nhớ tới ánh mắt sáng lên của anh tối hôm đó là toàn thân cô như tê dại đi.
Cô không dám vùng vẫy mạnh để đẩy anh ra, cô chỉ biết ngẩng đầu lên, hai mắt ướt nước nhìn anh: “Em còn đau, đừng làm vậy, em cũng không muốn....”
Thẩm Chi Diệu xoa xao đầu cô, anh biết cô bị bản thân mình dọa cho sợ hãi rồi, anh ôm cô, kéo chăn lên đắp vào cả hai: “ngoan, đừng sợ, anh sẽ không đụng vào em nữa.....ngủ đi, có lạnh không? Ôm lấy anh, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Thẩm Tinh Không đầu óc trống rỗng khi được anh ôm lấy, cô vô thức đưa tay ra ôm vào eo anh, nằm dựa người vào anh.
Thẩm Chi Diệu ôm chặt cô vào lòng dỗ dành: “Ngủ đi....anh sẽ đợi em bốn năm nữa...đợi em tốt nghiệp đại học, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau....”
Hai mắt Thẩm Tinh Không nhòe đi khi nghe thấy anh nói hai từ mãi mãi...
Đêm ngày hôm đó cô đã mơ rất nhiều giấc mơ....
Có rất nhiều cảnh tượng mà hai người họ ở bên nhau....
Có cảnh bờ biển và tuyết rơi mà anh nói....
Còn có cả những đứa trẻ đáng yêu nữa....