Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 123: Cô từng ảo tưởng, anh là người anh hùng




Thẩm Tinh Không bê bát mỳ lên ăn, rất thơn, hương vị có chút quen thuộc, ăn bánh bao nhân thịt cô lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chi Diệu.

Anh nhìn một nửa chiếc bánh bao trong tay cô, anh tranh thủ lúc cô đang đơ người ra mà giật lấy cho vào mồm mình: “Cũng được đấy chứ? đồ ăn đều là đồ ở cạnh trường em đấy, anh nghĩ chắc lâu rồi em không ăn chắc thèm nên đã qua đó mua cho em, có nhớ mùi vị này không?”

Thẩm Tinh Không nhìn bát mỳ trong tay, chắc là anh từ công ty đi mua, dường như phải chạy cả nửa vòng thành phố, chỉ để mua bát mỳ và mấy cái bánh bao?

Trong lòng cô cảm thấy chua chát, cô vội vàng húp một ngụm canh để che giấu đi sự lúng túng của mình.

Đặt bát xuống, cô sờ tay lên bụng căng như chiếc trống của mình, nhìn Thẩm Chi Diệu ngồi bên cạnh cô nói: “Tôi ăn no rồi, chú đi đi.”

Thẩm Chi Diệu nhìn miệng cô dính canh và dầu, anh ngồi sát lại gần cô, cúi đầu xuống, dùng lưỡi mình cẩn thận liếm hết đi.

Thẩm Tinh Không cảm thấy cả người mình cứng đơ lại, cô vội vàng đẩy anh ra: “Chú....làm cái gì đấy!”

Thẩm Chi Diệu cứ ghét sát vào, với sức anh cô đẩy không nổi, anh đưa tay ra sau gáy cô, ghé môi mình vào hôn lên đôi môi vẫn còn dầu mỡ và thơm mùi canh thịt bò, Thẩm Tinh Không có đánh anh anh cũng chẳng quan tâm, anh ôm lấy cô mà hôn, lưỡi anh đẩy vào trong miệng cô, trêu chọc cô, mới đầu Thẩm Tinh Không còn phản kháng nhưng chẳng bao lâu thì cô bại trận rồi, cô bị anh làm cho không còn sức lực để trả đũa nữa, chân tay như tê liệt đi, để mặc anh làm gì thì làm....

Hôn một lúc Thẩm Chi Diệu mới bỏ cô ra, anh cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đỏ lên như gấc của cô, khẽ cười: “Tiểu Tinh của anh đúng là thật tuyệt....”

Thẩm Tinh Không hức một tiếng, dùng lực đấm vào ngực anh một cái.

Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, đưa lên miệng hôn một cái: “Anh chia tay với Lạc Đơn Thụy rồi, sau này sẽ không để cho người làm em không vui ngăn cách chúng ta nữa....”

Thẩm Tinh Không ngẩng đầu lên nhìn anh, Lạc Đơn Thụy dễ dàng đồng ý với anh như vậy sao?

Người phụ nữ đó thông minh và mạnh mẽ như vậy, cô ta lại dễ dàng chịu rút lui như thế?

Thẩm Chi Diệu nhìn ánh mắt hoài nghi của cô, anh đưa tay lên đỡ lấy cằm cô: “Vạn sự có anh, em không phải lo gì cả.”

Thẩm Tinh Không rủ hai hàng mi xuống, trong lòng cảm thấy rối bời trước câu nói vạn sự có anh của Thẩm Chi Diệu.

Thẩm Chi Diệu bế cô lên, đặt cô ngồi lên đùi mình, anh đặt cằm mình lên vai cô, hẽ hỏi: “Chẳng phải môn toán học của em rất kém à, anh đã tìm được một giáo viên khá lắm, kinh nghiệm phong phú, mấy ngày nữa sẽ gọi thầy giáo đó tới ôn tập cho em.”

Thẩm Tinh Không muốn thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng bị Thẩm Chi Diệu ôm chặt lấy: “Còn động đậy nữa là anh đè em ra đấy!”

Vậy là Thẩm Tinh Không không dám động đậy gì, cô ngồi trên đùi anh, cô nghĩ mấy ngày nữa chắc tint ức của ông nội cũng sẽ có, sao cô có thể giấu Thẩm Chi Diệu để tới trường chứ?

Anh biết thì nhất định sẽ ngăn cấm, cô muốn đi chắc chỉ có nằm mơ.

Cô nghĩ vậy rồi liền ngoan ngoãn trả lời: “Tùy chú sắp xếp là được rồi.”

Thẩm Chi Diệu véo tay vào má cô: “Ngoan lắm.”

Thẩm Tinh Không quay mặt đi, có chút xấu hổ, cô cắn môi rồi nói: “Đừng làm thế...chúng ta là chú cháu...không thể như vậy được....”

Thẩm Chi Diệu khẽ cười: “Là chú cháu? Hình như từ nhỏ em đã có ý nghĩ khác với anh thì phải?”

Thẩm Tinh Không nheo mày lại: “Làm gì có, chú ăn nói linh tinh!”

Thẩm Chi Diệu mỉm cười, đột nhiên đặt cô xuống, anh cúi người từ trong ngăn kéo tủ ở đầu giường lôi ra một chiếc hộp bằng thiếc, anh đặt lên đùi vỗ vỗ rồi nhìn Thẩm Tinh Không hỏi: “Biết trong này là cái gì không?”

Thẩm Tinh Không tò mò nhướn người về phía chiếc hộp nhìn.

Thẩm Chi Diệu mở chiếc hộp ra, bên trong nhồi nhét đủ thứ những vật nhỏ nhỏ xinh xinh, đều là những bông hoa cài đầu của con gái, những hạt chân châu sáng lấp lánh....

Thẩm Tinh Không có chút lúng túng, đây đều là những thứ của cô, cô cũng không biết từ khi nào mà bọn chúng được thu gom lại thế này.

Thẩm Chi Diệu lấy từ phía dưới lên một tờ giấy, anh mở ra, vuốt vuốt nếp nhăn, nhìn cô cười: “Nha đầu, lại đây mà nhìn tranh em vẽ này.”

Thẩm Tinh Không ghé đầu lại gần, vừa nhìn mặt cô đã đỏ lên, lập tức cướp lấy nhưng Thẩm Chi Diệu làm gì dễ dàng cho cô làm thế.

Anh cười, nhìn tờ giấy kết hôn được vẽ bằng tay, anh vừa cười vừa ngăn không cho Thẩm Tinh Không cướp lấy: “Vì thế, là em chủ động trước đấy nhé....khi đó em đúng là lớn trước tuổi đấy, khi giáo viên gọi anh tới để nhìn anh còn giật mình sợ hãi.” 

Thẩm Tinh Không ngại muốn chết, đây là bài về nhà môn mỹ thuật, khi đó cô nghe cô giáo bảo hãy vẽ một thứ khiến người khác hạnh phúc, các bạn thì đều vẽ đồ chơi, đồ ăn hoặc quần áo gì đây, khi đó cô thực sự rất đơn thuần, trong lòng chỉ nghĩ con gái hạnh phúc nhất đó là khi gả cho người khác, vậy là cô tưởng tượng ra một tờ giấy kết hôn, khi viết tên cô dâu chú rể, cô viết lên tên mình, tên con trai cô không biết viết ai, bởi vì người giám hộ là Thẩm Chi Diệu, cô đã viết nhiều lần tên anh vì vậy thuận tay mà viết tên anh vào đó.

Một hành động vô tâm nhưng Thẩm Chi Diệu sau khi nhìn thấy thì trong lòng như có gió thổi qua, anh đem bức vẽ đó đi, vẫn luôn để nó ở trong hộp, khi đó anh nghĩ, đợi cô lớn lên anh sẽ tặng cô một tờ giấy kết hôn thật.

Thẩm Chi Diệu đặt bức tranh xuống, lại cầm một quyển sổ nhỏ lên, anh nhìn cô vẻ thách thức: “Còn muốn xem không?”

Thẩm Tinh Không lại nhướn người lên muốn cướp lấy, Thẩm Chi Diệu nghiêng người về phía sau, cô thì ghé lên, anh liền đưa tay ra ôm vào eo cô, anh vỗ vào lưng cô, một tay đưa cuốn sổ lên cao, rồi mặc kệ cô và anh đọc nội dung bên trong lên: “Hôm nay nhìn thấy bạn gái của chú Hai, cũng chẳng có gì xinh đẹp cả, nhìn thấy cô ấy là cảm thấy không thoải mái, hay là mình có vấn đề gì rồi, tại sao nhìn thấy chú Hai và bạn gái ở bên nhau là mình lại cảm thấy không thoải mái?”

Đầu Thẩm Tinh Không như sắp nổ tung ra, cô không cướp lại được cuốn sổ liền dùng tay bịt miệng Thẩm Chi Diệu lại rồi nói: “Đừng có đọc nữa! Không được đọc nữa! Sao chú lại đọc trộm đồ của người khác thế!”

Thẩm Chi Diệu cười cười nhìn cô: “Mình cầm ảnh của cô ấy cho Thu Muội xem, Thu Muội cũng nói, nếu như mình mà lớn lên nhất định sẽ xinh hơn cô ấy....”

Thẩm Tinh Không cảm thấy hận muốn chết bản thân mình những cái năm tuổi trẻ ngây ngô đó, những dòng chữ đó chắc là từ lúc mới bắt đầu – khi mà cô vừa đến bên cạnh Thẩm Chi Diệu không bao lâu thì anh liền đưa một người phụ nữ về, khi đó vẫn không phải là Lạc Đơn Thụy, là một người nổi tiếng nào đó, nhìn cô ta trong lòng Thẩm Tinh Không cảm thấy có chút bực dọc....lại còn ấu trĩ tới mức cắt ảnh cô ta trên báo đưa cho Tưởng Thu Muội xem, kết quả là với nghĩa khí của một người bạn, Tưởng Thu Muội cũng nói người phụ nữ đó nhìn chẳng ra làm sao cả....

Khi đó cô còn vui vẻ viết chuyện này vào trong nhật ký.

Thẩm Tinh Không cũng không biết Thẩm Chi Diệu tại sao lại có được và giữ lại cuốn nhật ký từ lâu lắm của cô, nhìn anh đọc với vẻ rất hứng thú và thú vị cô cảm thấy những bí mật được cất giữ trong tim mình như bị lật tung hết ra, trong lúc tức giận và xấu hổ, cô không biết làm gì nữa liền ghé sát lại cắn vào môi của Thẩm Chi Diệu.