Thẩm Tinh Không liếc mắt lên nhìn Tưởng Thu Muội, xị mặt ra nói: “Cậu biết không? Thời cổ đại, trong những gia tộc lớn với chế độ đa thê ấy, có những thê thiếp lại luôn vô cùng yêu chiều những người con của những phụ nữ khác sinh ta, cậu có biết tại sao không?”
“Bởi vì họ muốn thể hiện mình là người mẹ tốt?” Tưởng Thu Muội cười he he.
Thẩm Tinh Không lườm cô bạn rồi nói: “Bởi vì bọn họ muốn chiều hư con của kẻ địch, như vậy, con của chính bọn họ mới có thể bộc lộ tài năng được nổi trội.
Thẩm Chi Diệu chính là muốn nuôi tớ như nuôi một con lợn, hắn chỉ đợi tới khi tớ biến thành một cô gái hư hỏng thì sẽ hủy hoại tớ, tới lúc đó hắn sẽ đạt được mục đích.”
Tưởng Thu Muội không hiểu: “Tại sao chứ? đó chẳng phải là chú hai của cậu à?”
Thẩm Tinh Không không muốn nói chuyện gia đình mình ra ngoài, cô lắc đầu: “Tớ không muốn được nuôi như một kẻ vô dụng, tớ chỉ hối hận vì lần này đã làm liên lụy tới tiền bối....”
Tưởng Thu Muội chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn bộ dạng buồn rầu của cô bạn, đột nhiên lại nói: “A Tiến nhà cậu đã có bạn gái chưa vậy? lần trước tớ đã cho anh ấy số điện thoại nhưng anh ấy không gọi, tớ thất vọng quá, dù sao thì tớ cũng là ứng cử viên của danh hiệu hoa khôi trong Triển Đức, vậy mà anh ấy đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy tớ một cái?”
Tinh Không bật cười trước bộ dạng si mê của Tưởng Thu Muội, cô cất tờ giấy đi: “Khuyên cậu đừng có mà tơ tưởng gì, A Tiến là người gỗ, không có chút gì thú vị đâu!”
Tưởng Thu Muội hức một tiếng: “Vậy thì anh ấy cũng là một người gỗ rất cool, Tinh Tinh cậu giúp tớ đi mà, nếu anh ấy cứ lạnh nhạt thế tớ không can tâm!”
Tinh Không thở dài nhìn cô bạn, trong lòng đang do dự làm thế nào để đi gặp Trì Hạo mà không gặp phải thái độ phản cản của gia đình anh ta. Nhưng nếu đúng như Tưởng Thu Muội nói, cánh tay của Trì Hạo tàn phế rồi, vậy thì bất luận cô có làm thế nào người nhà anh cũng sẽ hận cô tới tận xương tủy.
Sau khi tan học.
“Tinh Tinh, cậu thực sự đi đấy à?” Tưởng Thu Muội khoác vai Tinh Không đi xuống tầng, hỏi vẻ lo lắng.
“Ừm.” Thẩm Tinh Không gật đầu, liếc mắt lên liền nhìn thấy trong số rất nhiều xe đỗ ngoài cổng trường thì có xe của nhà mình, A Tiến mặc một bộ vest đen đang đứng dựa vào xe.
“Mỗi lần nhìn thấy A Tiến tớ đều nhớ tới đế quốc hacker.” Ánh mắt Tưởng Thu Muội nhìn thẳng về phía A Tiến, người đàn ông này rất trẻ, chắc chỉ tầm 24, 25 tuổi, nhưng lại có một cảm giác lạnh lùng trầm mặc mê hoặc người khác.
Tinh Không không thích Tưởng Thu Muội quấy rầy A Tiến, cô liền đẩy cô bạn ra: “Cậu đi đi, đừng có để ý tới anh ta, anh ta chẳng qua chỉ là một vệ sĩ dởm, cậu là đại tiểu thư, cậu tưởng đang quay phim à? sớm bỏ cuộc đi!”
Tưởng Thu Muội bĩu môi: “Cái gì mà vệ sĩ dởm, Tinh Tinh cậu nói lời đúng là coi thường người khác quá!”
Trong lúc hai người nói chuyện A Tiến đã tiến lên phía trước, chắc là anh đã nghe thấy lời của Tinh Không, nhưng vẫn với bộ dạng nét mặt không biểu cảm, đỡ lấy cặp sách trên tay của Tinh Không, gật đầu với Tưởng Thu Muội chào hỏi: “Tưởng tiểu thư!”
Tưởng Thu Muội thích đến chết khuôn mặt nam tính lạnh lùng đó, cô tiến lại gần nói: “Gọi em là Thu Muội đi, A Tiến, sao anh không gọi điện cho em? em đợi.....”
“Đi mở cửa xe đi A Tiến!” Tinh Không đột nhiên thấy bực dọc, cô gần như đang quát A Tiến.
Tưởng Thu Muội nhìn thấy A Tiến nhanh chân quay trở lại xe mở cửa, cô bực tức nhìn Tinh Không, nghiến răng lại nói: “Tinh Tinh đáng chết, tớ mong cậu bị người nhà Trì Hạo đuổi đi!”
Tinh Không mặc kệ cô bạn, nhay chân bước vào trong xe, A Tiến ngồi bên cạnh, chiếc xe được lái rời khỏi Triển Đức.
“Đi tới bệnh viện số một.” Tinh Không nói với tài xế.
A Tiến nhìn cô, thần sắc vẻ lo lắng: “Đi tới bệnh viện? Tiểu thư cảm thấy không khỏe à?”
Tinh Không nhắm mắt lại, dường như cảm thấy rất phản cảm với A Tiến, cô nói lạnh lùng: “Tiểu nhân nói ra bí mật của người khác thì đừng nói chuyện với tôi.”