Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 98: Hết Sức Vui Mừng






Lâm Gia Nghi nhìn những bản thiết kế hoàn mỹ ấy, không ngờ con đàn bà Hứa Thanh Khê kia thật sự rất có bản lĩnh, thảo nào lúc trước cô ta tự tin so bì được với cô ta.

Lâm Gia Nghi nghĩ tới đây, ý đồ mưu tính ẩn hiện trong mắt.

Không phải con đàn bà Hứa Thanh Khê kia tự cho mình rất lợi hại sao?
Nếu bản thiết kế xảy ra vấn đề, Lâm Gia Nghi đây muốn nhìn xem cô ta kiêu ngạo được kiểu gì, anh Nhật Đình sẽ bảo vệ cô ta kiểu gì.

Hứa Thanh Khê không hề biết có người đang ấp ủ dự định xuống tay với bản thiết kế của cô.

Sau khi về nhà mới của nhà họ Quân, cô không đi lung tung mà tìm một nơi yên tĩnh tiếp tục phác thảo thiết kế.

Tuy nói là dự án thiết kế đầu tiên trước mắt đã hoàn thành, nhưng cô lại không rảnh rỗi được.

Đặc biệt là khi nghĩ đến mấy lần Quân Nhật Đình đã giúp cô, cô muốn vẽ thêm vài bản thiết kế nữa để báo đáp anh.

Hơn nữa, không biết có phải do căn nhà tân hôn này được xây tại vườn hoa sau các tòa biệt thự không, cảnh sắc nơi đây rất hợp lòng người, bầu không khí cũng vô cùng yên tĩnh.

Chòi nghỉ mát, giàn trồng hoa cũng không thiếu, cái gì cũng được xây vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.


Lẩn một mình ra đây, mang theo một bình trà, một chiếc ghế nằm, là có thể hưởng thụ một buổi chiều trong yên bình.

Mà quả thật Hứa Thanh Khê cũng làm vậy.

Đến khi trời chạng vạng tối, cô đang định đứng dậy về dùng cơm thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện.

Cô bất giác hơi dừng lại, phát hiện ra hình như đây là giọng của Quân Nhật Đình và một cô gái nào đó.

Theo phản xạ Hứa Thanh Khê nín thở lại, nghe thấy có tiếng nhạo báng của một người phụ nữ truyền từ cách đó không xa.

"Nhật Đình, không ngờ sẽ có một ngày anh mời em tới đấy."
Quân Nhật Đình quét mắt nhìn người bên cạnh, thản nhiên đáp: "Tổng biên tập của tạp chí thời trang số một, có thể mời được em đến nhà họ Quân, đúng là như khách quý đến nhà nhỉ."
Mặc dù anh nói với giọng rất bình thản nhưng Hứa Thanh Khê vẫn nghe ra sự trêu đùa trong đó, trong mắt cô nổi lên một chút khác thường.

Bình thường rất ít khi thấy Quân Nhật Đình nói đùa với ai, bây giờ anh lại trêu chọc cô gái này, có lẽ quan hệ giữa hai bọn họ rất không tầm thường.

Khi cô đang nghĩ ngợi lung tung thì tiếng quở trách của cô gái lại vang lên lần nữa.

"Bớt trêu em đi, bình thường không có việc gì anh cũng đâu đến tìm em!"
Quân Nhật Đình mím môi không nói, cô gái cũng không để ý, quan sát bốn phía.

Sau đó cô ta chuyển đề tài, cười nói: "Lâu rồi không tới nhà họ Quân, vẫn không thay đổi gì."
"Cần thay đổi cái gì?"
Ánh mắt Quân Nhật Đình nhìn cô ta đầy vẻ nghi hoặc.

Hai người càng nói càng đi đến gần Hứa Thanh Khê.

Mà lúc này Hứa Thanh Khê cũng đã thấy rõ khuôn mặt của cô gái, gần như vừa nhìn một cái đã nhận ra thân phận của cô ta.

Lê Ngọc Mỹ!
Trong mắt cô thoáng qua một tia kinh ngạc, không ngờ Quân Nhật Đình lại quen biết cô gái danh giá nhất này.

Cô ngước mắt nhìn lên phía trước cách đó không xa, đó là một cô gái trang điểm thanh nhã tinh xảo vừa phải, mái tóc uốn dài màu nâu sẫm được để một nửa ra sau lưng, lộ ra cần cổ mảnh mai trắng nõn, tựa như một thiên nga trắng ngẩng cao đầu, cao quý mà ưu nhã.

Cô ta mặc một chiếc sườn xám mẫu đơn cách tân thuần thủ công ôm sát người, để lộ ra dáng người đồng hồ cát một cách tinh tế.

Khi cô ta đi lại, đường xẻ tà từ bắp đùi lộ ra một đôi đùi đẹp thon dài như ẩn như hiện.


Hai người đứng cạnh nhau, tựa như một cặp đôi được ông trời tác hợp, nam thanh nữ tú, Hứa Thanh Khê nhìn mà không đành lòng phá vỡ.

Cô hơi nhíu mày lại, vô thức muốn tránh khỏi hai người, nhưng không ngờ vừa mới động đậy thì đã bị phát hiện.

"Thanh Tuệ."
Quân Nhật Đình gọi cô lại, hơi nhíu mày dò hỏi: "Cô ở đây làm gì?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy, không thể không dừng bước, miễn cưỡng xoay người lại.

"Tôi thấy phong cảnh nơi này không tệ nên đến thiết kế."
Quân Nhật Đình nhìn bản vẽ trên tay cô, không hoài nghi lời cô nói.

"Giới thiệu cho cô, chắc hẳn cô cũng đã biết cô ấy rồi, đây là Lê Ngọc Mỹ, người sẽ trở thành người phát ngôn của công ty."
Anh chỉ vào Lê Ngọc Mỹ, dịu dàng giới thiệu.

"Cô Lê, nghe tiếng đã lâu."
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, không lạnh không nhạt gật đầu với cô, xem như đáp lại, sau đó cô ta giận dữ nói với Quân Nhật Đình, nói: "Chuyện này em vẫn chưa đồng ý, anh đừng nói lung tung."
Quân Nhật Đình cũng không thèm để ý, tự tin nói: "Chờ đến khi em nhìn thấy bản thiết kế của Thanh Tuệ, anh nghĩ em cũng sẽ đồng ý thôi."
Lê Ngọc Mỹ nghe anh nói vậy thì chân mày hơi nhướng lên, kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê cũng sửng sốt, cô không ngờ Quân Nhật Đình sẽ nói như vậy.

Lê Ngọc Mỹ đương nhiên cũng thấy vẻ mặt của cô, hơi nhíu mày chất vấn Quân Nhật Đình: "Ý anh là bộ trang phục mà anh bảo em làm người phát ngôn, là do cô ấy thiết kế?"
Quân Nhật Đình cười mà không nói, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Lê Ngọc Mỹ thấy vậy, càng sửng sốt hơn.

"Tôi có nghe nói một vài lời đồn về cô Hứa, không ngờ cô Hứa còn biết thiết kế nữa, cô đã từng học thiết kế sao?"
Cô ta không nóng không lạnh hỏi dò Hứa Thanh Khê.

Hiển nhiên là Hứa Thanh Khê không thể nói thật, dẫu sao bây giờ cô là Hứa Thanh Tuệ, mà những tin tức liên quan đến Hứa Thanh Tuệ, người bên ngoài đều rất rõ ràng.

"Không phải đâu, chỉ là do sở thích nên tôi tự chọn môn thiết kế thôi."
Cô vẫn dùng cái cớ ban đầu mình từng dùng, lại khiến cho trong mắt Lê Ngọc Mỹ dâng lên vẻ không hài lòng.

Nhưng cô ta không biểu hiện ra ngoài, nhìn bản vẽ trong tay cô, lại cười nói: "Hẳn là cô Hứa đây không ngại cho phép tôi xem bản thiết kế của cô chứ?"
Hứa Thanh Khê đương nhiên biết trong lòng Lê Ngọc Mỹ đang nghĩ gì, gật đầu nói: "Dĩ nhiên rồi, hi vọng cô Lê có thể cho chút ý kiến."

Nói xong, cô đưa bản vẽ ra.

Tục ngữ nói, chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ sự tình, còn người bên ngoài thì chỉ xem trò hay.

Lê Ngọc Mỹ vốn là tổng biên tập của tạp chí thời trang, lại còn là một người danh giá, hiển nhiên có cách kiến giải độc đáo đối với thiết kế quần áo trang sức, giờ cô ta nhận lấy bản thảo thiết kế của Hứa Thanh Khê, vừa nhìn đã biết xấu hay tốt.

Quân Nhật Đình thì không nhịn được tiến lên, dò hỏi: "Em thấy sao?"
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, khép bản vẽ lại, khẽ cười quét mắt nhìn Hứa Thanh Khê một cái, nhẹ nhàng nói: "Anh đào được vàng rồi."
Cô ta nói xong, không quan tâm đến nét mặt Quân Nhật Đình thế nào mà trả bản vẽ lại cho Hứa Thanh Khê, khen ngợi: "Cô Hứa thật sự cho tôi một niềm vui rất lớn."
Hứa Thanh Khê khiêm tốn.

Hai người nói với nhau mấy câu, Quân Nhật Đình thấy họ đứng ở đây đã khá lâu, bèn đưa ra lời mời: "Ngọc Mỹ, cũng lâu rồi em không đến, buổi tối ở lại cùng nhau ăn cơm đi."
Nhưng lời mời của anh lại khiến Hứa Thanh Khê phải kinh ngạc, vì Quân Nhật Đình rất ít khi chủ động mời ai.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, dẫu sao hai người cần phải hợp tác, giữ người lại dùng cơm là nguyên tắc xã giao cơ bản.

Lê Ngọc Mỹ cũng không từ chối, gật đầu nói: "Vâng ạ, dù sao cũng lâu rồi em không gặp chú và dì, nhân cơ hội này hỏi thăm luôn."
Nói xong, ba người đi vào nhà chính.

Bà Kim Hồng thấy Lê Ngọc Mỹ thì hết sức vui mừng, đặc biệt là lúc dùng cơm, vô cùng nhiệt tình, hết gắp thức ăn đến cầm tay cô ta.

"Ngọc Mỹ à, thật lòng thì dì rất hâm mộ mẹ cháu, sinh ra một cô con gái ngoan như cháu, tuổi còn trẻ mà rất có triển vọng rồi."
"Dì khen quá lời, thực ra Quân Đình cũng không tệ đâu ạ, bố cháu còn thường xuyên khen anh ấy nữa."
Lê Ngọc Mỹ đáp lại rất lễ nghĩa chừng mực, bà Quân nghe rất thoải mái.

Bà nhìn về phía Quân Nhật Đình với vẻ đắc ý, chuyện đáng tự hào nhất mà bà đã làm trên đời này, có thể nói chính là đã sinh một đứa con trai tài giỏi.

Nhưng khi tầm mắt bà nhìn về phía Hứa Thanh Khê bên cạnh Quân Nhật Đình, tâm trạng tốt lại hóa thành phiền muộn chỉ trong nháy mắt.

Nếu như nói con trai là niềm kiêu hãnh của bà, vậy sự hiện hữu của Hứa Thanh Khê chính là nét bút hỏng!.