Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 96: Suýt Chút Nữa Thì Lộ Tẩy






Lâm Gia Nghi hiểu ý mẹ nên gật đầu một cái rồi điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Đúng là cô ta vẫn còn cơ hội, không thể hoang mang, rối loạn chỉ vì một chút thất bại trong phút chốc như thế này được.

Hứa Thanh Tuệ, thời gian của chúng ta vẫn còn dài lắm!
Hứa Thanh Khê ở bên này không biết được toan tính muốn từ từ đọ sức cùng mình của Lâm Gia Nghi.

Sau khi hai người quay trở về phòng tân hôn, đột nhiên Quân Nhật Đình dò hỏi: "À đúng rồi, quần áo mà phòng thiết kế ở bên kia may như thế nào, hai ngày nữa là công ty bắt đầu đi vào khâu tuyên truyền rồi đấy."
Hứa Thanh Khê cau mày trả lời: "Chắc là cũng gần xong rồi, ở bên này tôi chỉ còn dư lại một bộ, nếu may gấp rút trong tối nay thì chắc là sẽ xong đấy."
Quân Nhật Đình gật đầu một cái: "Cô vất vả rồi."
Hứa Thanh Khê lắc đầu, nói mình muốn đi tắm một lát rồi bước vào nhà tắm.

Chẳng mấy chốc mà cô đã tắm xong rồi đi ra ngoài, không để ý đến Quân Nhật Đình, cô ngồi vào bàn và bắt đầu làm việc.

Quân Nhật Đình cũng chỉ nhìn qua rồi không nói gì, anh cầm áo ngủ đi vào nhà tắm tắm rửa một lát sau đó đi ra, cũng không làm phiền cô.

Anh cầm cuốn tạp chí về tài chính và kinh tế lên, tự mở một chai rượu đỏ cho mình rồi ngồi đọc trên ghế sô pha trong phòng.

Chỉ có điều anh đọc không vào những chữ in trên cuốn tạp chí vì ánh mắt anh cứ luôn lơ đãng nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Dưới ánh đèn ấm áp, bóng lưng của Hứa Thanh Khê rõ ràng rất gầy, nhỏ bé đến nỗi khiến cho người ta không khỏi muốn ôm cô vào lòng.

Anh khẽ uống một hớp rượu đỏ, con ngươi sâu thẳm nhìn Hứa Thanh Khê chằm chằm.


Nhớ lại khoảng thời gian ở chung này, đột nhiên anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống như vậy thì cũng không tệ lắm.

Tất nhiên là Hứa Thanh Khê cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng mình, cơ thể cô cứng đờ trong giây lát, nhưng cô đã điều chỉnh lại tâm trạng một cách nhanh chóng để bản thân không để ý tới chuyện này nữa mà tập trung tinh thần vào công việc.

Không biết cô đã bận rộn bao lâu, rốt cuộc cô cũng làm xong bộ quần áo cuối cùng và hoàn thành công việc.

"Cuối cùng cũng xong!"
Cô duỗi thẳng người, nhìn tác phẩm đẹp đẽ trước mắt mình bằng vẻ mặt yêu thích.

Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn sang.

"Rất hoàn hảo!"
Anh phải thừa nhận một lần nữa rằng Hứa Thanh Khê chính là thiên tài ở mảng thiết kế.

Bộ quần áo vừa may xong có màu sắc cực kỳ tươi tắn, đem lại cảm giác đầy đủ vô cùng bắt mắt.

Nghe được lời khen ngợi của anh, Hứa Thanh Khê đang định nói vài câu khiêm tốn thì ai ngờ bụng cô lại kêu lên vài tiếng.

Tiếng kêu cũng không nhỏ, cô chắc chắn một điều là tên Quân Nhật Đình đang ngồi ở đằng kia đã nghe thấy rồi.

Ngay lập tức, trên mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ.

"Cô đói rồi à?"
Vậy nhưng Quân Nhật Đình không hề chê cười cô, anh chỉ nhẹ giọng hỏi han.

Hứa Thanh Khê gật đầu một cách ngượng ngùng.

"Đúng là tôi hơi đói một chút."
Thực ra thì lúc ăn cơm ở nhà họ Lâm tối nay, cô không ăn gì nhiều cả, lại vừa làm việc xong nên năng lượng tiêu hao rất nhanh.

Quân Nhật Đình cũng không nói gì nữa mà bảo cô xuống nhà bảo người giúp việc làm vài món.

Hứa Thanh Khê cũng không từ chối chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Lúc cô vào phòng bếp thì người giúp việc cũng đã về hết rồi.

Cô không muốn làm phiền ai cả nên định tự chuẩn bị vài món ăn.

Chỉ là lúc mở tủ lạnh ra thì cô không khỏi trợn tròn mắt.

Trong tủ lạnh đều là thức ăn sống khiến cô không biết phải bắt đầu làm từ đâu.

Cô không tin là phòng bếp lớn như vậy lại không có một tí đồ ăn nhanh nào cả nên bắt đầu tìm khắp xung quanh, cuối cùng cô cũng tìm được vài gói mì.

"Thật may là còn có mày, nếu không thì tối nay tao phải nhịn đói rồi."
Cô đang định làm cho mình một bát mì thì đột nhiên nghĩ đến Quân Nhật Đình đang ở trên lầu, muộn như vậy rồi không biết anh có đói bụng không nhỉ?

Với cả hồi nãy ở nhà họ Lâm, cô thấy anh cũng không ăn nhiều lắm.

Nghĩ như vậy nên cô bèn lên lầu hỏi.

"Quân Nhật Đình, anh có muốn ăn chút gì đó không?"
Quân Nhật Đình nghe cô hỏi như thế thì trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Anh liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại theo bản năng rồi cau mày nói: "Muộn thế này thì chắc là người giúp việc về hết rồi đúng không?"
"Đúng thế, nên tôi định tự nấu gì đó, rồi lại nhớ ra là hình như tối nay anh cũng không ăn gì nhiều nên tôi mới lên đây hỏi xem anh có muốn ăn không."
Hứa Thanh Khê trả lời mà không cần suy nghĩ làm cho Quân Nhật Đình không khỏi nheo mắt lại.

Anh chưa từng nghe nói con gái lớn nhà họ Hứa lại phải vào bếp nấu ăn.

Nghe nói, cô con gái lớn nhà họ Hứa này, quần áo đưa đến tay, cơm bưng lên tận miệng, đừng nói là gả vào nhà họ Quân, ngay cả khi còn ở nhà họ Hứa, cô ta cũng tác oai tác quái, muốn làm gì thì làm.

Hứa Thanh Khê không biết là mình lại khơi dậy sự nghi ngờ của Quân Nhật Đình thêm một lần nữa, thấy anh không trả lời nên cô hỏi lại.

"Anh có ăn không?"
Quân Nhật Đình hồi phục tinh thần, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy rồi trả lời: "Có chứ."
Hứa Thanh Khê gật đầu rồi xoay người xuống lầu chuẩn bị thức ăn, cô không hề phát hiện ra sự không bình thường của Quân Nhật Đình, cũng không thấy mình xuống bếp nấu ăn thì có chỗ nào không ổn.

Ai bảo cô đói quá làm gì!
Nhưng khi Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng cô rời đi, dường như anh chợt nghĩ đến điều gì đó, nhẹ bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống rồi đi theo cô xuống dưới lầu.

Anh đi vào phòng bếp thì thấy Hứa Thanh Khê đã đeo tạp dề lên người rồi sắp xếp các nguyên liệu trên tủ một cách thành thạo.

Rửa rau, thái rau, thái thịt, tra dầu ăn, nấu mì, cô làm các động tác thành thạo cứ như ngày nào cũng làm vậy.

Chỉ một lát sau, hai tô mì xào thơm phức đã được dọn ra bàn.

Màu sắc và hương vị đều vô cùng hoàn hảo khiến Quân Nhật Đình thầm giật mình, lại càng nghi ngờ nhiều hơn.

"Có thể ăn được rồi."
Hứa Thanh Khê vẫn không phát hiện ra vẻ kinh ngạc trong mắt anh, cô đưa đôi đũa cho anh rồi nói.

Quân Nhật Đình hồi phục tinh thần, liếc mắt nhìn cô một cái rồi ngồi xuống ăn.

Động tác của anh cực kỳ tao nhã, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, Hứa Thanh Khê thấy vậy thì lén lút tặc lưỡi một cái.

Không hổ là người được dạy dỗ lễ nghi từ nhỏ, ăn mì thôi mà cũng tao nhã hơn bọn họ gấp nhiều lần.

"Mùi vị cũng tạm được đúng không?"
Hứa Thanh Khê thấy Quân Nhật Đình đặt đũa xuống thì hỏi theo bản năng.

Quân Nhật Đình nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: "Cũng không tệ lắm."
"Anh ăn được là tốt rồi."

Không biết có phải là do được anh khen ngợi hay không mà khuôn mặt của Hứa Thanh Khê tràn đầy vẻ vui mừng, cô cúi đầu ăn mì trong bát của mình.

Vì đói quá nên cô ăn rất nhanh.

Quân Nhật Đình vẫn luôn để ý tới cô, đột nhiên giả vờ dò hỏi một cách lơ đãng: "Bình thường cô ở nhà có tự nấu ăn không?"
"Có chứ, trước đây ngày nào tôi cũng nấu, tôi..."
Hứa Thanh Khê trả lời trong vô thức, nhưng vừa nói được một nửa thì cô chợt nhận ra là mình đã nói lỡ miệng.

"Cô làm sao cơ?"
Dường như Quân Nhật Đình không nhìn ra sự khác lạ thoáng qua trên mặt cô nên tiếp tục hỏi.

Hứa Thanh Khê nghe anh hỏi vậy thì đôi mắt lóe lên, trong lòng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, căng thẳng hẳn lên.

"Tôi...!Trước đây lúc tôi còn học đại học, vì không quen ăn đồ ăn bên ngoài nên thỉnh thoảng sẽ tự nấu mì."
Nhìn dáng vẻ bồn chồn của cô, Quân Nhật Đình rũ mắt hỏi: "Cô chỉ biết nấu mì thôi à?"
Hứa Thanh Khê nghe anh hỏi như thế, không biết là anh có tin những gì mình nói hay không nên cô chỉ có thể nói liều: "Đúng vậy, tôi chỉ biết nấu mì thôi, vì đây là món đơn giản nhất mà."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì đột nhiên nở nụ cười.

"Biết nấu mì đã là rất giỏi rồi, thời đại này cũng không còn nhiều cô gái biết nấu ăn mà."
Hứa Thanh Khê nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Anh nói câu này thì chắc là anh đã tin những gì mình nói rồi.

Cô suy nghĩ một chút, khóe miệng giật giật, hùa theo vài câu rồi lại cúi đầu, tập trung ăn mì.

Quân Nhật Đình nhìn cô cúi đầu ăn thì hai mắt híp lại.

Sao anh lại không nhận ra sự khẩn trương, hồi hộp vừa rồi của cô gái này được chứ, giống như cô đang cố che giấu điều gì vậy.

Điều này khiến anh cảm thấy có gì đó không đúng nhưng anh lại không nghĩ ra là kỳ lạ ở chỗ nào, chỉ có thể tạm thời đè nén suy nghĩ này xuống, tiếp tục quan sát cô sau.

Hứa Thanh Khê không biết được sự ngờ vực trong lòng anh, nhưng sự lỡ mồm hồi nãy làm cho cô cảm thấy chột dạ, thậm chí có hơi sợ hãi khi ở cùng một chỗ với Quân Nhật Đình.

Cho nên cô ăn với tốc độ nhanh nhất rồi lấy lý do đã hoàn thành xong công việc để lên lầu.

Về đến phòng, theo bản năng, cô vỗ ngực tự cảnh cáo mình: "Tối nay nguy hiểm thật.

Suýt chút nữa là lộ tẩy rồi, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn mới được!".