Sau khi Hứa Thanh Khê thấy Lâm Gia Nghi bước lên xe rời đi, cô chợt nhớ đến cửa hàng của mình thì lập tức cảm thấy trong lòng bất an.
Cô đang nhíu mày nghĩ ngợi thì đột nhiên bên tai cô vang lên giọng nói khinh bỉ của bà Kim Hồng.
“Hứa Thanh Tuệ, bây giờ cô cảm thấy hài lòng chưa?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì chỉ cảm thấy cạn lời.
Cô đang định nói gì đó thì bà Kim Hồng cũng không cho cô cơ hội mở miệng, bà tức giận mắng: “Cô đừng có nghĩ chỉ vì cô đâm chọt sau lưng Nhật Đình, khiến nó đuổi Gia Nghi đi thì tôi sẽ nhìn cô bằng một ánh mắt khác! Tôi nói cho cô biết, trong lòng tôi, cô kém xa so với Gia Nghi!”
Bà Kim Hồng nói xong thì trừng mắt với Thanh Khê, sau đó bà cũng không thèm để ý đến cô mà bước vào trong nhà.
Cô giúp việc đi theo bà thấy vậy cũng hừ một tiếng với Thanh Khê rồi chạy theo bà chủ.
Hứa Thanh Khê nhìn cái bóng của hai người, lát sau cô cũng cười rộ lên.
Không ngờ nha, hóa ra mọi người đều nghĩ chuyện Lâm Gia Nghi rời khỏi là do cô gây ra.
Chuyện này thì liên quan gì đến cô? Tất cả đều do một tay Quân Nhật Đình sắp đặt, anh ấy tự tiện quyết định chuyện này, ngay cả cô đến sáng sớm hôm nay mới biết được đấy thôi.
Chắc là mọi người không dám đến trước mặt Quân Nhật Đình để cầu xin, cho nên họ mới đổ hết tội lên đầu cô đây mà.
Cô nghĩ một hồi lâu, sau đó nén giận chạy đến công ty.
May mà hôm nay Lâm Gia Nghi cũng không đến đây, cho nên cô vẫn có một ngày bình yên để làm việc.
Đến lúc tan tầm, Hứa Thanh Khê trở về nhà, cô chưa kịp rửa mặt thì bên ngoài đột nhiên xảy ra chuyện gì đó rất ồn ào.
“Tránh ra cho tôi!”
Quân Phong Lan hét to vào mặt của quản gia.
“Cô Út, không được đâu mà! Mợ cả đang ở trong rửa mặt, hơn nữa đó là phòng ngủ của cậu cả.”Quản gia chỉ đứng yên tại chỗ, ông cũng không chịu né ra mà chỉ nói một cách kính trọng.
“À, cô ta cũng sung sướng quá nhỉ? Cô ta dám đuổi Gia Nghi đi, vậy mà còn mặt dày hưởng thụ cuộc sống xa hoa trong nhà này sao?”
Vốn dĩ Quân Phong Lan cũng không thèm để ý đến lời của quản gia, cô chỉ biết trút giận thay cho đứa bạn thân của mình mà thôi.
“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra mau, nếu không đừng trách tôi ra tay đó!”
Quân Phong Lan trừng mắt với quản gia: “Đừng có quên ông chỉ là người giúp việc trong nhà này, ông không có tư cách cản đường tôi đâu! Nếu ông còn không mau tránh ra, ông có tin buổi tối tôi mách lại Nhật Đình không? Tôi sẽ nói nó sa thải ông!”
Quản gia nghe vậy, ông vẫn bình tĩnh như cũ, đôi mắt già nua của ông thản nhiên nhìn Quân Phong Lan rồi nói: “Vậy làm phiền cô Út rồi!”
Nghĩa là Quân Phong Lan cứ việc đi mách lại với Quân Nhật Đình đi.
Đương nhiên Quân Phong Lan cũng hiểu được ý của quản gia, cô tức điên người, mặt cũng đỏ lên.Lúc cô định mắng chửi thêm thì Hứa Thanh Khê cũng đi ra khỏi phòng.
“Sao lại cãi nhau vậy?”
Hứa Thanh Khê giả bộ như mình vẫn chưa nghe cuộc nói chuyện lúc nãy, coi như cô chỉ răn dạy người giúp việc nhà mình mà thôi.
Lát sau cô lại giả như mới nhìn thấy Quân Phong Lan, cô ngạc nhiên hỏi: “Ơ, cô Út đến chơi ạ? Không biết cô Út đến đây có chuyện gì không?”
Quân Phong Lan nhìn vẻ mặt giả tạo của Hứa Thanh Khê, cô ta tức giận mắng: “Không lẽ cô không biết mục đích tôi đến đây để làm gì sao? Tôi nói cho cô biết nhé, bây giờ cô lập tức đi đón Gia Nghi về cho tôi, nếu không tôi sẽ không để cô yên đâu!”
Hứa Thanh Khê nhướng mày, quả nhiên cô ấy đến đây vì chuyện của Lâm Gia Nghi.
“Sợ là cháu không thể nghe lời cô rồi, đây là quyết định của Nhật Đình.Nếu cháu đón Gia Nghi về đây thì chẳng phải cháu không thèm nể mặt anh ấy sao?”
Quân Phong Lan nghe vậy liền tức giận đến điên người.
“Cô nói bậy!Ai chẳng biết cô xúi giục Nhật Đình đuổi Gia Nghi đi? Thanh Tuệ, cô ghen tị, cô ghen tị với Gia Nghi vì mẹ Nhật Đình thích cậu ấy! Cô sợ cậu ấy sẽ chiếm đoạt vị trí của cô.Tôi nói thẳng luôn, cô có ghen tị cũng vô ích thôi, bởi vì cô chỉ là người ngoài, mà Gia Nghi lại là người trong gia đình của chúng tôi!”
Quân Phong Lan chỉ vào mặt Hứa Thanh Khê mà la hét, Hứa Thanh Khê nghe được những lời này thì trong lòng cô cảm thấy có chút buồn bực.
“Dạ, cô Út nói đúng, cháu chỉ là người ngoài thôi.Thế nhưng Nhật Đình nguyện ý che chở cho cháu, vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Cô chỉ cười lạnh lùng với Quân Phong Lan: “Hơn nữa, cứ coi như cháu đuổi Gia Nghi đi.
Cô thử nghĩ mà xem, nếu cháu đã hao tâm tốn sức đuổi cô ấy đi rồi, vậy thì cháu còn đi đón cô ấy trở về sao?Cô Út đừng nói những lời buồn cười như vậy chứ!”
“Cô!”
Quân Phong Lan bị những lời nói của Hứa Thanh Khê làm nghẹn họng, cô không thể cãi lại được, vì vậy cô chỉ trừng mắt với người kia.
“Cô sao vậy?”
Hứa Thanh Khê nhướng mày nhìn lại.
Quân Phong Lan nhìn bộ dạng này của Hứa Thanh Khê, cô tức đến điên lên được.
“Cô chờ đấy cho tôi!Tôi sẽ không từ bỏ ý định đâu!”
Quân Phong Lan nói xong lập tức xoay người rời khỏi nơi đó.
Lúc này Hứa Thanh Khê cũng giấu đi nụ cười của mình, cô chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ một lúc lâu.
Trực giác nói cho cô biết đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện này đâu!
Mà thực tế chính là như vậy.
Sau khi Quân Phong Lan rời khỏi, cô trực tiếp chạy vào phòng tìm gặp bà Kim Hồng.
“Phong Lan bị sao vậy?Ai chọc cô tức giận đến mức này?”Bà Kim Hồng thấy cô như vậy thì vội vàng hỏi thăm.
“Còn không phải do người phụ nữ họ Hứa kia sao?”
Bà Kim Hồng nghe vậy thì im lặng ngay tức khắc: “Cô ta lại làm gì nữa rồi?”
Quân Phong Lan tức giận, cô kể hết toàn bộ đoạn hội thoại lúc nãy giữa mình và Hứa Thanh Khê cho bà Kim Hồng, bà Kim Hồng nghe xong cũng tức giận không kém.
“Thật sự cô ta đã nói vậy à?”
“Còn không phải sao?Cô ta ỷ vào chỗ dựa là Nhật Đình mà càng ngày càng quá đáng, không coi ai ra gì!”
Quân Phong Lan nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cô ta tràn đầy sự tức giận.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến chuyện gì đó nên mím môi: “Đúng rồi, chị dâu, nếu lần này chúng ta không đưa Gia Nghi trở về, chắc chắn mọi người sẽ hối hận cho mà coi.”
Bà Kim Hồng vốn dĩ vẫn còn bực bội trong lòng vì thái độ của Hứa Thanh Khê, cho nên lúc bà nghe Quân Phong Lan nói vậy thì cũng không hiểu cho lắm nên hỏi lại: “Ý của cô là sao?”
“Hai ngày trước, tôi có đi ra ngoài nghe ngóng tình hình thì cũng phát hiện ra nhiều thứ hay ho.
Bạn bè của tôi nói ba của Lâm Gia Nghi đã được thăng chức rồi!”
Bà Kim Hồng nghe vậy thì nhíu mày: “Tin tức có chính xác hay không?”
“Tất nhiên rồi, không sai đâu mà!Nếu không thì tin này cũng chẳng thể loan truyền xa đến vậy được.
Chúng ta mà cứ trơ mắt để Hứa Thanh Tuệ tống Gia Nghi trở về nhà cậu ấy thì không biết nhà họ Lâm có giận chúng ta hay không đây? Nếu họ giận chúng ta thì coi như nhà chúng ta không có cơ hội hợp tác làm ăn với nhà họ rồi.”
Bà Kim Hồng mím môi im lặng, bà cũng không tin tưởng vào tin tức này cho lắm.
Thế nhưng bà lập tức đánh mất sự hoài nghi của bản thân, bởi vì lúc Quân Thanh trở về nhà, khuôn mặt ông không che giấu được sự vui vẻ.
“Đúng là chỉ có bà mới có thể nhìn xa trông rộng được!”
Ông vui mừng nắm tay bà Kim Hồng mà nói, bà nghe được thì khó hiểu nhìn chồng mình: “Ông nói gì vậy?”
Quân Thanh thấy vậy liền nghĩ bà vẫn chưa biết tin về nhà họ Lâm, vì vậy ông kể lại từ đầu cho bà nghe.
“Lúc trước nếu bà mà không thích đứa nhỏ Gia Nghi kia, không mang nó về nhà mình để tạo quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lâm thì bây giờ nhà mình cũng không dựa hơi được rồi!”
Ông kể xong thì không nhịn được mà nói thêm một câu: “Đời lên voi xuống chó không biết đâu mà lần, từ nay về sau nhà mình phải thúc đẩy mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lâm mới được.”
Bà Kim Hồng nghe vậy thì chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi.
Ông Lâm thật sự thăng chức rồi, bây giờ đã trở thành người có quyền cao chức trọng, hóa ra lời của Quân Phong Lan là sự thật.
Thế nhưng khi bà ngẫm lại, đột nhiên bà cảm thấy lo lắng, bởi vì bà đã trơ mắt để bọn họ đuổi Gia Nghi đi.
Lời nói của Quân Phong Lan cứ quanh quẩn trong đầu bà, khiến mặt bà càng ngày càng trở nên khó coi hơn..