Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 88: Tránh Xa Người Đàn Ông Khác Ra






Người giúp việc bị mắng hết hồn, sực tỉnh lại thì nhìn sang Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi cảm nhận được ánh nhìn của cô ta, khẽ gật đầu, lúc này người giúp việc mới quay đi gọi người.

Cô ta rời đi, Hứa Thanh Khê cũng sực tỉnh, phát hiện điệu bộ kỳ lạ của Lâm Gia Nghi.

“Cô ta sao vậy?”
“Bị người ta bỏ thuốc rồi.”
Quân Nhật Đình chau mày đáp, Hứa Thanh Khê nhìn sang Lâm Gia Nghi đang có vẻ kỳ lạ.

Lúc này Lâm Gia Nghi làm gì còn vẻ kiêu sa đài các như ban nãy.

Tóc tai rối bù, quần áo càng bê bối.

Cả người lôi thôi.

Nhưng ánh mắt cô ta nhìn cô khá đáng sợ, giống như bị cắt ngang, đang đói bụng.


Hứa Thanh Khê nghĩ đến đây, mắt chợt lóe, lại nhìn qua Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi phát hiện ánh mắt của cô biến đổi, đoán kế hoạch của cô ta chắc chắn đã bị cô nhìn thấu.

Để không bị vạch trần, cô ta lên tiếng chế nhạo trước: “Hứa Thanh Tuệ, ánh mắt cô là ý gì, tôi và anh Nhật Đình là trong sạch, ngược lại là cô, sao còn mặt mũi ra ngoài, vừa nãy ở vườn hoa sau nhà cô lén gặp người đàn ông khác, lôi lôi kéo kéo, còn không biết xấu hổ hỏi tội tôi và anh Nhật Đình.”
Cô ta đột nhiên nói vậy khiến Hứa Thanh Khê đờ người, đợi cô hoàn hồn, thì bị cô ta chọc tức đến phì cười.

Người phụ nữ này đúng thật là người xấu thường giãi bày trước.

“Em Gia Nghi đúng là giỏi thật đó, đã bị thành như vậy còn biết được động tĩnh của tôi.”
Cô nói xong, mặt đầy vẻ chế nhạo, tiếp tục tức giận nói: “E rằng lúc nào em gái Gia Nghi cũng quan sát tôi hả? Nếu không tôi làm ra chuyện gì sao cô cũng đều biết?”
Quân Nhật Đình nghe Hứa Thanh Khê không phủ nhận chuyện ở vườn hoa, mắt lạnh lùng gằn giọng nói: “Cho nên chuyện Gia Nghi nói đều là thật, thật sự xảy ra chuyện này?”
Hứa Thanh Khê nghe xong, hoảng hốt rồi nhanh chóng gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng chỉ là tình cờ mà thôi.”
Cô giải thích đơn giản chuyện ở vườn hoa.

“Vốn là tôi đến vườn hoa trước, sau đó người kia mới đi đến, là bạn cũ lâu ngày mới gặp lại, về việc lôi lôi kéo kéo, trời tối quá, tôi bất cẩn vấp phải cục đá, anh ta đỡ tôi, chỉ vậy thôi.”
Quân Nhật Đình nửa tin nửa ngờ nhìn cô.

Hứa Thanh Khê biết anh không tin, nhún vai nói: “Tôi nghĩ rằng có lẽ vườn hoa sau nhà cũng có camera, nếu anh không tin thì tùy anh điều tra.”
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ đoan chính của cô, tạm thời hoài nghi trong lòng đã tiêu tan hơn nửa.

Lâm Gia Nghi cũng cảm nhận được, vội nói: “Hứa Thanh Tuệ, cô đừng có lấp liếm qua chuyện, ai mà không biết trước khi anh Nhật Đình quay về, cô đàn điếm biết bao nhiêu, bây giờ ở trước mặt anh Nhật Đình thì cứ giả bộ.”
Hứa Thanh Khê nghe câu này, lạnh lùng nhìn cô ta.

Lâm Gia Nghi bị nhìn đến khó chịu: “Cô nhìn tôi chi, không lẽ tôi nói không đúng?”
“Nói đúng hay không, trong bụng tự hiểu, nhưng mà phải nói lại, tôi cũng phục cô lắm, bị thành vậy rồi mà vẫn muốn gây rắc rối cho người khác, tôi thấy cô chả quan tâm bản thân mình chút nào.”
Hứa Thanh Khê nói với vẻ cười cười, đôi mắt đen tĩnh lặng.

Lâm Gia Nghi nhìn thấy, trong lòng hoảng hốt.

Cô ta chưa kịp mở miệng, thì nghe Hứa Thanh Khê dẫn dắt: “Tôi rất lấy làm lạ, tiệc sinh nhật này cô là nhân vật chính, lại bị người ta chuốc thuốc, ngẫm lại e rằng có ai đó có suy nghĩ không tốt với cô… Có điều người có suy nghĩ không tốt này, sao đến giờ vẫn chưa thấy?”
Lời vừa dứt, cô ý nhị liếc về phía Quân Nhật Đình.


Quân Nhật Đình không phải người chậm tiêu, đương nhiên nghe ra thâm ý của Hứa Thanh Khê, nhất thời sầm mặt.

Người phụ nữ này không phải nói anh có suy nghĩ không tốt mà ý chỉ không ai có suy nghĩ không tốt với Lâm Gia Nghi cả, nếu đã là cô ta tự chuốc thuốc bản thân, còn lừa anh đến, có vẻ định có suy nghĩ không tốt với anh.

Lâm Gia Nghi thấy mặt mũi Quân Nhật Đình sầm sì, thì biết nhất định anh đã đoán được gì đó.

Cô ta định mở miệng giải thích, nhưng không biết giải thích sao, cảm thấy nói gì cũng không đúng, vừa tức tối vừa sốt ruột.

“Hứa Thanh Tuệ, là cô làm có đúng không, đó giờ cô luôn chướng mắt tôi, chuyện này nhất định do cô làm, con người cô sao độc ác thế, vậy mà lại làm ra chuyện hèn hạ này với tôi!”
Cô ta thẹn quá hoá giận mắng mỏ Hứa Thanh Khê, thuận tiện đổ vấy cho cô.

Sở dĩ làm vậy vì cô ta muốn đập tan nghi ngờ của Quân Nhật Đình và không để Hứa Thanh Khê vạch trần.

Hứa Thanh Khê thấy cô ta buộc tội mình thì cười, cười rộ lên.

Quân Nhật Đình nghe tiếng cười của cô, cau chặt mày.

Lâm Gia Nghi lại vô cùng bất an.

“Cô cười cái gì!”
“Tôi cười cô ngu ngốc!”
Hứa Thanh Khê nhịn cười, lạnh lùng chế giễu: “Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay ngay cả đến gần cô tôi còn không có, thử hỏi làm sao tôi chuốc thuốc cô?”
Lâm Gia Nghi cứng họng, trong mắt sốt sắng, nhất là khi thấy ánh mắt Quân Nhật Đình đảo qua, khiến cô ta bắt bẻ theo tiềm thức: “Cũng có thể cô mua chuộc người giúp việc nhà chính, cô…”
Cô ta còn muốn tiếp tục vu khống, Hứa Thanh Khê mất kiên nhẫn cắt ngang.

“Đủ rồi, câu này mà cô cũng nói ra được, người giúp việc bên nhà chính do mẹ cất công lựa chọn, ai mua chuộc được, em gái Gia Nghi nói chuyện phải đúng sự thực và có bằng chứng nhé!”
Lúc này Lâm Gia Nghi thật sự hoang mang.

Cô ta bất giác nhìn qua Quân Nhật Đình, thì thấy sắc mặt anh lạnh lẽo.

Cô ta chưa kịp mở miệng giải thích gì, Quân Nhật Đình giống như nhìn thấy đồ dơ bẩn gì đó, nhanh gọn đẩy cô ta ra, tránh sang bên.

“Anh Nhật Đình?”
Lâm Gia Nghi loạng choạng mấy bước mới đứng vững, ngỡ ngàng nhìn anh, trong mắt đầy vẻ tủi thân.


Nhưng Quân Nhật Đình không hề dao động, lạnh lùng nói: “Bác sĩ sẽ tới liền, cô cứ ở yên đây đi.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn Lâm Gia Nghi, kéo Hứa Thanh Khê xoay người sải bước rời đi.

Hứa Thanh Khê bị anh kéo loạng choạng, sau khi đứng vững lại, cố gắng cũng theo kịp, không để bị kéo đi.

“Quân Nhật Đình, anh dẫn tôi đi đâu thế?”
Cô nhìn bóng lưng phía trước, không dằn được hỏi.

Đang nói, thì bên tai cô nghe được tiếng của bà Kim Hồng và hai vợ chồng nhà họ Lâm.

“Nhật Đình, con đi đâu đấy?”
“Đúng rồi, lúc nãy nghe trên lầu ồn ào, đã xảy ra chuyện gì?”
Quân Nhật Đình quét mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì.”
Lời vừa dứt, anh lại kéo Hứa Thanh Khê đi.

Hứa Thanh Khê bị kéo, không cách nào giằng ra, chỉ đành gật đầu chào các vị trưởng bối, vội vàng đi theo.

Quân Nhật Đình dẫn theo Hứa Thanh Khê, cứ vậy ra khỏi nhà chính, về phòng mới của họ.

Đợi vào đến phòng khách, Quân Nhật Đình mới buông Hứa Thanh Khê ra.

Nhưng áp suất thấp quanh người anh khiến Hứa Thanh Khê cảm nhận rõ ràng anh đang không vui.

Cô cẩn thận quan sát Quân Nhật Đình, định nói gì đó để làm dịu bầu không khí nặng nề, không ngờ người đàn ông này đột nhiên quay người khiến cô giật mình.

“Hứa Thanh Tuệ, không phải tôi đã từng cảnh cáo cô, cách xa người đàn ông khác ra, cô xem cô đã làm gì?”.