Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 78: Nhìn Mê Mẩn






Hứa Thanh Khê cũng biết có lẽ mọi chuyện không thuận lợi như vậy, bởi vậy khi trở lại bên phòng tân hôn, cô không yên lòng căn dặn lại lần nữa.

"Quản gia Trương, bữa tiệc lần này nhất định phải cẩn thận, bảo người phía dưới làm việc cẩn thận một chút, đừng để người ta bắt thóp được cái gì."
Quản gia Trương nghe nói như thế chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.

Bà ta cũng không biết cô chủ trước mặt đã bị thay thế, nhưng vẫn cung kính đáp lại: "Cô chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ đốc thúc bọn họ cẩn thận."
Hứa Thanh Khê gật đầu, rồi phân phó vài câu nữa thì giao toàn quyền bữa tiệc cho bà ta.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày cô đều đến hỏi có lệ vài câu rồi đi dạo quanh nhà chính một vòng, nên đi làm thì đi làm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.

Ngược lại là Quân Nhật Đình phát hiện mấy ngày nay cô rất siêng chạy tới nhà chính.

Ngày hôm nay khi anh hết giờ làm trở về, nghe quản gia nói cô lại tới nhà chính thì không nhịn được đi vào phòng gõ cửa hỏi: "Mấy ngày nay ngày nào cô cũng tới nhà chính, có chuyện gì vậy?"
Hứa Thanh Khê bị tiếng nói của anh đột nhiên xuất hiện làm giật nảy mình, nhưng vẫn trung thực đáp lại: "Mẹ bảo tôi lo liệu tiệc sinh nhật của Lâm Gia Nghi, tự nhiên tôi phải đi qua bên đó rồi."
Cô lại nói qua chuyện bữa tiệc sinh nhật, Quân Nhật Đình nghe thế, lông mày nhíu chặt lại.

Chỉ cảm thấy yêu cầu này của mẹ không hợp lý chút nào.


Anh liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê, vốn muốn nói điều gì đó, nhưng nghĩ đến vừa rồi trong giọng nói của cô cũng không chứa sự không vui, thế nên anh cũng nuốt lại lời đã đến bên miệng, không nói gì nữa.

"Như vậy cô chuẩn bị cẩn thận vào."
Anh nói xong, đang định đi ra ngoài, lại không ngờ khóe mắt lướt qua bàn làm việc sau lưng Hứa Thanh Khê, tầm mắt anh bỗng nhiên bị hấp dẫn.

Chỉ thấy trên bàn làm việc trưng bày một mẫu quần áo bán thành phẩm, mà thật sự hấp dẫn anh chính là những đường thêu bên trên chiếc váy, có thể nói là một nét vẽ rồng điểm mắt cho cả bộ quần áo.

"Đây chính là thành phẩm của bản thiết kế cô đưa tôi xem lần trước hả?"
Quân Nhật Đình ngược lại nhận ra thiết kế này, là tác phẩm không công khai của Hứa Thanh Khê, có điều anh đã từng nhìn thấy bản vẽ thiết kế.

"Đúng vậy, nhưng mà chưa làm xong."
Hứa Thanh Khê gật đầu đáp lại, trở lại bàn làm việc, đang định tiếp tục công việc vừa rồi.

Chỉ thấy cô thuần thục xe chỉ luồn kim, rồi bắt đầu thêu lên chỗ đã vẽ xong hoa văn trên vạt váy.

Quân Nhật Đình thấy thế, ánh mắt lóe lên nét kinh ngạc.

Anh không ngờ bộ quần áo này do chính Hứa Thanh Khê may từng đường kim mũi chỉ.

Đặc biệt là những đường nét thêu thùa trên vạt váy lại cho chính tay cô thêu.

"Tôi còn tưởng rằng, ngoài dạo phố, mua đồ thì cô chẳng biết cái gì nữa chứ."
Anh khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh nói với cô bằng giọng trêu chọc.

Hứa Thanh Khê không ngờ anh còn chưa đi, nghe anh nói như thế thì khẽ giật mình, có chút hoảng hốt.

Dù sao Hứa Thanh Tuệ cũng không biết những thứ này.

Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút, ám chỉ nói: "Cái này có cái gì, mỗi người đều có rất nhiều mặt, chỉ là có đôi khi mắt thấy không nhất định là thật, chớ nói chi là mấy lời đồn thổi."
Cô nói xong, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Thật ra cô nói lời này, là ám chỉ chuyện hoán đổi thân phận của cô.

Đáng tiếc Quân Nhật Đình lại không nghe ra được, còn tưởng rằng cô nói tới mấy lời đồn thổi bên ngoài về cô, ngược lại cảm thấy cũng có lý lắm.


Dù sao anh trở về lâu như vậy, chưa từng thấy người phụ nữ này làm chuyện gì quá đáng.

Anh nhìn thật sâu vào mắt Hứa Thanh Khê, không nói năng gì, xoay người vào phòng tắm tắm rửa.

Chờ lúc anh trở ra, vừa vặn nghe thấy âm thanh mừng rỡ của Hứa Thanh Khê.

"Cuối cùng cũng xong rồi."
Hứa Thanh Khê đang treo quần áo đã hoàn thành lên móc áo kiểm tra xem còn chỗ nào không ổn hay không, không ngờ lại đụng vào Quân Nhật Đình vừa ra, cả người cô đều ngây ra như phỗng.

Chỉ thấy trên người Quân Nhật Đình mặc chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, phần vạt còn nới rộng, để lộ một mảng cơ bắp săn chắc, Hứa Thanh Khê thấy thế hai gò má ửng đỏ.

Nhưng mà dường như Quân Nhật Đình lại không phát hiện ra điều đó, anh đi tới, cẩn thận đánh giá bộ quần áo may thủ công kia, chỉ cảm thấy những đường may thủ công đã hoàn thành vô cùng tinh xảo.

Trong những yếu tố đang thịnh hành có pha một chút yếu tố cổ điển, làm cho cả bộ quần áo mang một nét gì đó rất độc đáo, trông vô cùng xinh đẹp.

"Cô nghĩ như thế nào lại thiết kế ra được tác phẩm như thế này?"
Anh không nhịn được nghiêng đầu hỏi thăm.

Hứa Thanh Khê nghe anh nói như thế, hoảng sợ tỉnh táo lại, trong mắt cô tràn đầy ảo não.

Vậy mà cô lại nhìn người đàn ông này đến mê mẩn!
"À thì, tôi nghĩ đến những năm gần đây đang thịnh hành yếu tố phục cổ, tiếp đấy cũng có không ít người trực tiếp mặc quần áo mang phong cách ngày xưa ra ngoài, cảm thấy xu thế thịnh hành tiếp theo, không thể thiếu phương diện này, cho nên cứ như vậy thiết kế ra một bộ."
Cô che giấu sự khẩn trương trong mắt, cố gắng làm giọng nói của mình nghe bình thường một chút.

Cũng không biết có phải tại đang nói đến chuyện công việc, cô càng nói nhiều, sự bối rối trong lòng cô cũng dần bình tĩnh lại, chậm rãi nói những sự hiểu biết của mình về yếu tố đang thịnh hành bây giờ.

"Hơn nữa tôi cảm thấy chúng ta trong nước có rất nhiều bộ quần áo đặt may theo thủ công mỹ nghệ ngày xưa, đặc biệt là thêu thùa, có thể nói đây là một loại văn hóa truyền thừa, các bậc đại sư truyền từ đời này đến đời khác, văn hóa thủ công mỹ nghệ lâu đời như thế này không nên bị mai một, mặc kệ là quần áo truyền thống của chúng ta hay là phương tây, gần như chúng có thể kết hợp lại với nhau."
Còn có một câu cô không nói ra, lúc trước bởi vì suy nghĩ này, thậm chí cô còn đặc biệt đi học rất nhiều loại.

Quân Nhật Đình nghe cô nói lý lẽ rõ ràng, chợt phát hiện lúc người phụ nữ này nghiêm túc rất có sức hút.

Xem ra quả nhiên cũng không thể tin mấy lời đồn bậy không có căn cứ kia rồi.

Chí ít không thể tin hoàn toàn!
Anh nghĩ như vậy, cười như không cười nhìn Hứa Thanh Khê một cái.


Hứa Thanh Khê phát hiện ánh mắt của anh, nhất thời có chút không được tự nhiên.

Cô tưởng rằng cô nói đến quên tình hình, khiến Quân Nhật Đình hoài nghi, vội vàng che đậy nói: "Xin lỗi, đã lâu không có ai thảo luận vấn đề này với tôi, nên mới lôi kéo anh nói nhiều như vậy."
Quân Nhật Đình cười nhạt không nói.

Hứa Thanh Khê thấy vậy, chột dạ cũng không biết nên nói cái gì, thấy tóc anh hãy còn ướt, cô bèn nói sang chuyện khác nhắc nhở: "Cái kia, tóc anh vẫn còn ẩm, vẫn nên đi sấy khô đi, bằng không dễ bị cảm lắm."
Quân Nhật Đình nghe cô nói vậy, nhìn cô một cái thật sâu rồi cười nói: "Tới giúp tôi đi."
Hứa Thanh Khê sửng sốt, không hiểu sao trăng gì hỏi lại: "Giúp anh cái gì?"
Quân Nhật Đình trực tiếp ngồi xuống đầu giường, cười nói: "Tất nhiên là sấy tóc."
Hứa Thanh Khê thấy thế, chần chờ một chút, cuối cùng vẫn tìm máy sấy tóc sấy tóc cho anh.

Tiếng máy sấy “ò ò” vang lên trong phòng, Quân Nhật Đình nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Hứa Thanh Khê.

Anh phát hiện động tác của người phụ nữ này rất dịu dàng, đặc biệt là trong phòng, thật sự khiến anh cảm thấy nhiều chỗ không giống, thậm chí có thể nói, mặc kệ là tính cách hay phong cách làm việc so với tài liệu anh điều tra được cứ như hai người khác nhau.

Đợi đã, anh đang suy nghĩ gì vậy trời?
Quân Nhật Đình bị suy nghĩ tự dưng nảy lên trong lòng làm cho sững sờ, anh không biết tại sao mình lại có suy nghĩ hoang đường như vậy.

Anh nhanh chóng ném suy nghĩ này đi, đưa mắt nhìn về phía người đứng trước mặt.

Vợ của anh, từ đầu đến cuối chỉ là người trước mắt này!
Trên người cô cơ một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm này có một sức hấp dẫn khó tả đối với một người luôn có sức tự chủ rất mạnh như anh.

Hầu kết của anh khẽ nhấp nhô, thừa dịp ngón tay Hứa Thanh Khê xuyên qua đỉnh đầu anh, lại lơ đãng cọ qua vành tay, anh giơ tay nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực mình.

Hứa Thanh Khê chỉ kịp phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, ngay sau đó cái miệng đỏ bị chặn lại.

Bốn cánh môi dán vào nhau, tấn công chiếm giữ..