Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 57: Lộ Bộ Mặt Thật






Ban đêm, căn phòng trên tầng hai nằm ở phía Đông biệt thự truyền ra một tiếng đập đồ loảng xoảng, cực kì đột ngột trong buổi đêm yên tĩnh.

"A!"
Cảm xúc của Lâm Gia Nghi cực kỳ kích động, cô ta gạt tất cả mọi thứ trên bàn trang điểm xuống, ngực phập phồng mãnh liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì vẻ căm hận mà có chút vặn vẹo.

Anh Nhật Đình lại vì con tiện nhân kia mà đuổi hết người giúp việc đi!
Tại sao?
Tại sao anh ấy lại làm vậy?
Tại sao phải quan tâm đến con đàn bà đê tiện kia đến vậy?
Cô nheo lại mắt, đáy mắt một mảnh hung ác nham hiểm.

Chẳng lẽ anh Nhật Đình thích con tiện nhân kia?
"Không thể nào! Không thể nào!"
Lâm Gia Nghi kêu to, vung đèn bàn trong tay lên, dùng sức đập xuống đất.

Cô giúp việc bên cạnh sợ tới mức nhảy thót lên, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Gia Nghi đang hơi mất kiểm soát, vội vàng tiến lên trấn an: "Cô à, cô bình tĩnh trước đã, quá kích động không tốt cho cơ thể."

"Sao tôi bình tĩnh được?"
Lâm Gia Nghi quay đầu, hung tợn trừng cô giúp việc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh Nhật Đình thích con tiện nhân kia, cô bảo tôi phải bình tĩnh kiểu gì đây?"
"Cậu Nhật Đình thích cô gái kia ư?" Cô giúp việc nhíu mày, nói: "Không thể đâu ạ, cô đừng nghĩ ngợi lung tung."
"Nếu không thể, thì tại sao anh ấy lại đuổi hết đám giúp việc đi chứ!"
Lâm Gia Nghi đang trong trạng thái kích động, luôn cảm thấy Quân Nhật Đình thích Hứa Thanh Tuệ.

"Cô à, chuyện này tuyệt đối không thể nào."
Cô giúp việc đỡ cô ta ngồi xuống ghế quý phi, sau đó phân tích nói: "Cậu Nhật Đình làm vậy, chẳng qua chỉ vì cảm thấy cô gái kia là vợ của cậu ấy, hơn nữa còn đang bị thương, nên thương hại cô ấy mà thôi."
"Hừ." Lâm Gia Nghi cười khẩy một tiếng, nói: "E là thương hại biến thành thương tiếc."
Bất kể là thương hại thương tiếc gì, cô ta đều không thể chịu đựng được.

Quan trọng hơn, lần này anh Nhật Đình giận dữ đuổi hết toàn bộ đám giúp việc đi, ngay cả tai mắt Thúy Kiều của cô cũng bị đuổi luôn rồi.

Giờ thì cô không thể biết được mọi động tác của anh Đình và con tiện nhân kia nữa.

Cô ta nói điều phiền não này ra, cô giúp việc vội vàng nói: "Cái này thì đơn giản rồi, thu mua thêm một người là được thôi."
Thấy sắc mặt cô ta vẫn xấu thậm tệ, cô giúp việc lại nói tiếp: "Cô à, chắc chắn nhà họ Hứa sẽ còn muốn lấy được chỗ tốt từ nhà họ Quân, cô có thể lợi dụng điểm này mà."
Nghe cô giúp việc nói vậy, Lâm Gia Nghi từ từ bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

Dù thế nào đi nữa, cô tuyệt đối không cho phép anh Nhật Đình thích con tiện nhân kia!
Xế chiều ngày hôm sau, Quân Nhật Đình tự mình chọn người giúp việc vào làm.

Anh gọi điện cho Hứa Thanh Khê, nói: "Chuyện sắp xếp người giúp việc, cô toàn quyền phụ trách." Sau khi nói xong, anh không đợi Hứa Thanh Khê đáp lại mà cúp máy ngay.

Hứa Thanh Khê dở khóc dở cười nhìn di động, cái này gọi là quá bá đạo hay là rất sợ cô từ chối nhỉ?
Có điều, anh giao chuyện này cho cô xử lý chắc là muốn những người mới vào làm nắm rõ thân phận của cô.

Anh thật sự là một người đàn ông rất tinh tế.

Những người giúp việc mới tới đều xếp hàng theo thứ tự, đứng thành một hàng, ai nấy đều rất ngoan ngoãn.

Hứa Thanh Khê đi tới đi lui, hết xem người này đến xem người kia, rất phiền muộn vì không biết nên dàn xếp kiểu gì mới tương đối ổn thỏa.


Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không nghĩ ra được cách nào hay.

Cô không khỏi thở dài, Quân Nhật Đình cố ý cho cô tạo hình tượng nữ chủ nhân trước mặt những người làm mới, tiếc là cô cũng không hề thua kém, thật sự không biết sắp xếp kiểu gì luôn.

Cô bèn nói: "Như vậy đi, các cô tạm thời chờ lệnh đi."
Lời còn chưa dứt thì có một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa.

"Sao có thể như vậy được?"
Hứa Thanh Khê quay đầu nhìn theo nơi giọng nói phát ra, là Lâm Gia Nghi.

Cô hơi nhíu mày, chắc chắn lại không phải chuyện gì tốt lành.

Lâm Gia Nghi chầm chậm đi tới trước mặt cô, nở nụ cười yêu kiều nói: "Bây giờ cô mà không sắp xếp công việc cho kĩ thì sau này sẽ loạn đấy."
Lâm Gia Nghi nhìn những người giúp việc kia, nói tiếp: "Nếu cô không biết nên sắp xếp thế nào, tôi có thể giúp cô."
Dứt lời, cô ta không để tâm xem Hứa Thanh Khê có đồng ý hay không mà chỉ vào hai cô giúp việc tương đối trẻ tuổi: "Hai cô phụ trách quét dọn phòng khách." Tiếp đó lại chỉ vào những người khác nói: "Các cô phụ trách quét dọn phòng, các cô phụ trách dọn vệ sinh phòng bếp..."
Cô ta dàn xếp công việc cho tất cả mọi người, cứ như cô ta là nữ chủ nhân của nơi này vậy.

Sau khi dàn xếp xong, cô ta mới quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Khê, hình như đã nhận ra gì đó, trên mặt thoáng qua vẻ bối rối, nói: "Thật ngại quá, tôi chưa hỏi ý kiến cô mà đã tự ý sắp xếp cho họ rồi, cô không để bụng chứ?"
Nhìn dáng vẻ "vô tội" ấy của cô ta, Hứa Thanh Khê thầm mỉa mai cười.

Rõ ràng trong lòng đắc ý vô cùng, lại muốn giả vờ ra bộ dạng khiến người ta phải khó chịu này, cũng là làm khó cô ta.

Thấy Hứa Thanh Khê không nói gì, Lâm Gia Nghi vội vàng hỏi: "Cô không giận tôi đấy chứ?"
Hứa Thanh Khê hơi nhướng mày, nhoẻn môi lên, khẽ cười: "Sao tôi lại tức giận chứ, tôi còn chưa cảm ơn cô nữa là."
Nghe cô nói vậy, Lâm Gia Nghi không khỏi đắc ý cười, trong lòng càng khinh thường Hứa Thanh Khê, cảm thấy đến cả một việc đơn giản như vậy mà cô cũng làm không xong, khác gì kẻ vô dụng đâu.

Hứa Thanh Khê thấy rất rõ vẻ đắc ý trong mắt cô ta, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua một vẻ giảo hoạt, cười nói: "Tối nay cô ở lại dùng cơm đi.

Tôi nhất định sẽ nói với Nhật Đình đây đều là công lao của cô, anh ấy sẽ vui lắm."
Giọng điệu thân mật tự nhiên ấy của Hứa Thanh Khê khiến Lâm Gia Nghi ghen tị đến mức mặt mũi suýt nữa thì vặn vẹo.

Lâm Gia Nghi hít một hơi thật sâu, đè nỗi ganh ghét xuống, giọng hơi lạnh đi: "Tôi giúp đỡ là vì nể mặt anh Nhật Đình, không liên quan gì đến cô."

Hứa Thanh Khê cười: "Vậy thì càng nên cảm ơn cô mới đúng."
Lâm Gia Nghi tức khắc nheo mắt lại, người phụ nữ này quá biết giả nai.

Nếu là trước đây thì ả này đã chỉ vào mũi cô chửi ầm lên rồi, mà không phải nói cảm ơn cô.

Nếu không phải do cô ta quá biết giả nai, sao anh Nhật Đình lại bị cô ta lừa hết lần này đến lần khác chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Gia Nghi không nhịn được, nói bóng gió: "Hứa Thanh Tuệ, cô cần gì phải giả mù sa mưa, anh Nhật Đình có ở đây đâu."
Hứa Thanh Khê nhướng mày, cười nói: "Nói cũng đúng."
Lâm Gia Nghi không khỏi phấn khích, có phải cô ta sắp lộ bộ mặt thật rồi không?
Sao Hứa Thanh Khê lại không biết cô ta đang nghĩ gì, nụ cười trên mặt không khỏi càng sâu thêm.

E rằng cô ta phải thất vọng rồi.

"Dù thế nào đi nữa, lời cảm ơn vẫn nên nói, dẫu sao tôi thật sự không biết làm gì cả." Nói đến đây, đáy mắt Hứa Thanh Khê hiện lên một tia ác ý, tiếp tục nói: "Gia Nghi muốn tới làm giúp việc miễn phí, sao chị nhẫn tâm từ chối chứ?"
Lời này vừa nói ra, Lâm Gia Nghi tức khắc biến sắc.

Cô ta....!Cô ta dám bắt mình làm giúp việc miễn phí!
Cơn phẫn nộ dâng trào, Lâm Gia Nghi nâng tay đánh về phía Hứa Thanh Khê.

Đáy mắt Hứa Thanh Khê xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhanh chóng giơ tay lên cản.

Ai ngờ Lâm Gia Nghi lại theo đà ngã nhào xuống.

"Cô dám đẩy tôi!" Lâm Gia Nghi ngã ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên trừng cô.

Hứa Thanh Khê nhíu mày lại, thủ đoạn của Lâm Gia Nghi cũng quá vụng về rồi?.