Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 528: Thừa Nước Đục Thả Câu






Trong vài ngày tới, dư luận đối với vụ phá sản sắp xảy ra của tập đoàn Quân Thị ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là sóng gió trên thị trường chứng khoán khiến ai cũng nghĩ rằng tập đoàn Quân Thị lần này bị đóng băng và tất cả đều đang bàn tán tập đoàn Quân Thị có thể sẽ tuyên bố phá sản.

Tập đoàn Quân Thị đã phớt lờ dư luận và rất im lặng.

Sáng sớm hôm đó, tờ báo Thủ đô một lần nữa tung ra một tin tức nóng hổi.

“Bằng chứng vô cùng xác thực, tập đoàn Quân Thị trốn thuế 3 tỷ nhân dân tệ, các bộ phận liên quan ra lệnh đình chỉ kinh doanh để chấn chỉnh.”
“Thất bại của gã khổng lồ hàng đầu, từ bây giờ đã bắt đầu.”
“3 tỷ, tập đoàn Quân Thị một tay che trời.”
“Trời đất ơi, 3 tỷ, là số tiền mấy kiếp tôi cũng chẳng thể kiếm nổi, tập đoàn Quân Thị lần này nguy rồi.”
“Xong thì cũng đã xong rồi, tâm địa đen tối như vậy lẽ ra nên sớm bị lật tẩy!”
“Tán thành.”
“Thật may là cổ phiếu của nhà họ Quân đã được bán hết, nếu không thì thật sự lỗ lớn.”
“Đúng thế, nếu không đây thực sự là dấu chấm hết cho gia đình họ và vẫn phải đối mặt với án tù, một cái giá quá lớn.”
Có rất nhiều cuộc thảo luận trên mạn, nội bộ tập đoàn Quân Thị trở nên xáo trộn và các cổ đông đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp.

Trong phòng họp, không khí rất nghiêm trọng.


“Giám đốc Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao lại trốn thuế 3 tỷ? Sổ tài khoản gốc không phải không có vấn đề gì sao?”
“Quan trọng nhất là ba tỷ này đã đi đâu?”
Quân Nhật Đình ngồi ở vị trí trung tâm không chút biểu cảm nhìn tất cả cổ đông: “3 tỷ rất nhiều sao?”
Các cổ đông nhìn nhau, họ không hiểu rõ ý của Quân Nhật Đình.

“Ba tỷ không nhiều nhưng liên quan đến pháp luật, đã có thông sửa đổi ở cấp trên ban hành xuống.

Anh biết chuyện này sẽ khiến chúng ta thất thoát bao nhiêu không?”
“Đúng vậy, đặc biệt là hiện tại nhiều dự án trong công ty đã bị đình chỉ, việc đầu tư trước đó cũng vô ích.

Bây giờ bên trên yêu cầu chúng ta phải bù đắp 3 tỷ, công ty không thể rút ra 3 tỷ được.”
“Và số tiền này là do nhà họ Quân các anh lén lút tham ô.

Chúng tôi không có nghĩa vụ phải trả tiền.

Tôi nghĩ mọi người ngồi ở đây cũng nghĩ giống như tôi.

Cuộc họp hôm nay được tổ chức có mục đích.” Một cổ đông trung niên để kiểu tóc địa trung hải nhìn xung quanh nói.

Sắc mặt của các cổ đông khác đông cứng lại, nhưng họ không hề bác bỏ điều này.

Quân Nhật Đình liếc mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng nhìn cổ đông vừa nói, cụp mắt xuống: “Mục đích? Tôi đoán mục đích của anh không phải là thoái vốn mà là muốn tôi đi khỏi chức vị tổng giám đốc?”
Các cổ đông không phát biểu gì, như thể họ đã đồng ý.

“Có vẻ như tôi đã nói đúng.”
Quân Nhật Đình khẽ cười một tiếng, lập tức trở mặt: “Tập đoàn họ Quân là doanh nghiệp thế kỷ, cũng sẽ chỉ nằm trong tay nhà họ Quân.

Các anh muốn tôi từ chức, tôi sợ các anh sẽ thất vọng.


Các cổ đông cau mày, cổ đông trung niên lại lên tiếng: “Vậy Quân Nhật Đình có nghĩa là anh sẽ không từ bỏ vị trí nắm quyền của tập đoàn? Không phải Quân Nhật Đình sợ chúng ta thoái vốn sao? Các bạn nên hiểu rằng nếu chúng ta thoái vốn lúc này sẽ không còn chỗ cứu vãn.”
Quân Nhật Đình giễu cợt nhìn anh ta: “Có thể cứu vãn được hay không, không phải là chuyện mà giám đốc Dư anh tính toán được.

Tôi sẽ không ngăn cản bất kỳ ai trong số các anh nếu rút tiền.”
Cổ đông trung niên chế nhạo sự khăng khăng của Quân Nhật Đình: “Vì Quân Nhật Đình không chịu từ bỏ chức danh của mình, nên kể từ thời điểm này, gia đình họ Dư của chúng tôi sẽ rút hết tiền vốn, hai mươi phần trăm cổ phần trong tay nhà họ Dư, giám đốc Quân sẽ phải bỏ ra 50 triệu để lấy về, nếu không nhà họ Dư chúng tôi sẽ đem ra ngoài chuyển quyền.



Ngay khi anh ta nói điều này, các cổ đông xung quanh đã trở nên náo nhiệt.

“Dư Thành Hải, anh như này là đang thừa nước đục thả câu!”
“50 triệu, hiện tay công ty có thể lấy ở đâu số tiền này chứ.”
Những cổ đông cũ không muốn rời bỏ tập đoàn nên đã lên án Dư Thành Hải.

Quân Nhật Đình không đáp lại nhiều và anh ta có vẻ không ngạc nhiên với yêu cầu của anh ta: “50 triệu sao, vâng, Hà Văn Tuấn đã viết séc cho Giám đốc Dư và lấy từ tài khoản của tôi.”
“Tổng giám đốc Quân...”
Các cổ đông khác ngạc nhiên nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình phớt lờ họ, nhưng liếc nhìn xung quanh: “Có ai muốn theo Giám đốc Dư không? Tôi sẽ giải quyết vấn đề một thể.”
Các cổ đông nhìn nhau và chỉ một số ít cổ đông giơ tay.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, cổ đông của tập đoàn Quân Thị còn lại rất ít, và Quân Nhật Đình đã trở thành giám đốc của tập đoàn có nhiều cổ phiếu nhất.

Đứng sau Quân Nhật Đình, Hà Văn Tuấn không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Nếu những thành viên ban giám đốc đã rời đi này biết rằng tất cả đây là một ván cờ do tổng giám đốc tạo ra, không biết tương lai liệu họ có hối hận hay không.

Một giờ sau, đại hội cổ đông kết thúc, tin tức về sự ra đi của các cổ đông tập đoàn Quân Thị lại được lan ra.

Những công ty ban đầu luôn đứng bên ngoài nhòm ngó dưỡng như đã nhìn thấy kết quả vào lúc này, và bắt đầu hành động, muốn từ tập đoàn Quân Thị chia sẻ một tô soup.

Chỉ trong nửa ngày, rất nhiều dự án mà tập đoàn Quân Thị đàm phán đã đổi chủ, lúc này đoàn thanh tra được phái từ trên xuống cũng đã tới tập đoàn Quân Thị.

“Chủ tịch Quân, hãy hợp tác và đi cùng chúng tôi.” Các điều tra viên ra lệnh kiểm tra.

“Được thôi.”
Quân Nhật Đình không từ chối, anh ấy gật đầu dặt dò với Hà Văn Tuấn đang lo lắng đứng bên cạnh: “Trong thời gian tôi vắng mặt, mọi việc sẽ làm theo sự sắp xếp trước kia của tôi.”
“Chủ tịch...” Hà Văn Tuấn sắc mặt có hơi thay đổi, mặc dù biết tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của Quân Nhật Đình, nhưng cũng không yên lòng.

Biết cậu ấy đang lo lắng cái gì, Quân Nhật Đình trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không sao.

Rất nhanh sẽ được ra ngoài.

Đi thôi.”
Anh ta liếc nhìn điều tra viên và quay ra khỏi văn phòng.


Một nhóm người rời khỏi văn phòng, và nhiều nhân viên của tập đoàn Quân Thị đang ở bên ngoài.

Khi họ nhìn thấy Quân Nhật Đình đi theo các nhà điều tra, họ đã bị kích động.

“Chúng ta sẽ làm gì nếu chúng ta thực sự bị bắt?”
“Công ty sắp đóng cửa à?”
“Chủ quản, anh đi hỏi thư ký Hà xem có chuyện gì.”
Các nhân viên lần lượt khó chịu, xô đẩy cấp trên của mình.

Những người quản lý đó cũng hoảng sợ, sau khi nhìn Quân Nhật Đình đi vào thang máy rời đi, họ đã vây lấy Hà Văn Tuấn.

“Hà Văn Tuấn, chuyện quái quỷ gì vậy, tại sao chủ tịch lại bị bắt đi?”
“Vụ trốn thuế 3 tỷ có phải là thật không? Công ty có phải đóng cửa để sửa đổi?”
“Hà Văn Tuấn, chủ tịch có giải thích gì khi rời đi không? Còn những nhân viên chúng tôi thì sao?”
Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của họ, Hà Văn Tuấn bình tĩnh lại và nói: “Bình tĩnh đi mọi người.

Dù chủ tịch đã bị bắt đi nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chỉ cần hợp tác điều tra với bên trên.

Các anh nên làm gì thì cứ tiếp tục làm? Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Công ty.”
“Có thật sự là không có chuyện không?”
Có người lo lắng hỏi lại, không khỏi băn khoăn.

“Tin tưởng tôi, sẽ không có chuyện gì, chỉ cần mọi ngươi làm tốt nhiệm vụ.”
Cùng lúc đó, ở Phần Lan.

Ở đây vẫn là đêm tối, nhưng Hứa Thanh Khê không ngủ được.

Cô ấy cầm ly rượu, lặng lẽ đứng trên ban công căn hộ nhìn về hướng đông, như thể nhìn thấy người mình đang lo lắng..