Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 514: Tôi Đi Cùng Cô






Cùng ngày hôm đó, bởi vì Hứa Thanh Tuệ lo lắng cho đứa nhỏ, cho nên vẫn nán lại ở bệnh viện.

Chậm chút thời điểm, Hứa Hải Minh cũng vội vã chạy tới: “Thanh Tuệ, Quý Minh thế nào? Bác sĩ nói như thế nào?”
“Viêm ruột cấp tính, đã giảm nhiệt, nhưng mà cần nằm viện quan sát.

Con tính mấy ngày nay ở lại bệnh viện chăm sóc Quý Minh.”
Hứa Thanh Tuệ nói ra quyết định của mình, Hứa Hải Minh cũng không phản đối.

Hiện tại bọn họ ai cũng lo lắng cho đứa nhỏ này: “Ừ, vậy con ở lại bệnh viện chăm sóc, phía bên nhà họ Quân thì bố sẽ nói thân thể của bố không thoải mái, bảo con trở về chăm sóc hai ngày.”
Hứa Thanh Tuệ gật gật đầu.

Chạng vạng, Quân Nhật Đình trở về từ công ty.

Anh nhìn phòng khách quạnh quẽ, không khỏi mím môi lại.

Cũng không biết có phải anh bị Hứa Thanh Khê làm hư hay không, nhưng hiện tại anh trở về nhà mà không nhìn thấy Hứa Thanh Tuệ ra nghênh đón, nói một câu: “Anh đã về à” thì cứ cảm thấy cả người không thích hợp.


Cũng không biết cô gái nhỏ này còn muốn dỗi đến bao giờ.

Anh hơi rũ mắt xuống, tính toán đêm nay phải nói chuyện đàng hoàng với Hứa Thanh Tuệ.

Nghĩ như vậy, anh đi lên lầu.

Nhưng anh cũng không tìm được Hứa Thanh Tuệ ở trong phòng.

“Quản gia, mợ cả đâu?” Quân Nhật Đình bảo quản gia tới để hỏi.

Quản gia cũng cung kính hồi đáp: “Cậu cả, mợ cả từ sáng tới giờ vẫn chưa thấy trở về.”
Quân Nhật Đình nhíu mày, anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Hứa Thanh Tuệ.

“Có chuyện gì sao?”
Trong điện thoại, giọng nói của Hứa Thanh Tuệ rất lạnh lùng.

Quân Nhật Đình nhíu mày thật chặt: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở nhà họ Hứa, mấy ngày nay bố em không được khỏe, em phải ở lại nơi này chăm sóc bố.”
Hứa Thanh Tuệ nói ra cái cớ đã sớm thương lượng với Hứa Hải Minh.

“Lại trở về đó?”
Quân Nhật Đình nửa tin nửa ngờ, cảm thấy khả năng Hứa Hải Minh sinh bệnh cũng không lớn, càng giống như Hứa Thanh Tuệ đang giận dỗi anh vậy.

Dù sao anh buổi sáng còn nghe nói Hứa Hải Minh đi gặp mặt chủ tịch Thái Hoành.

“Thanh Tuệ, đừng làm rộn, em trở về đi, chúng ta nói chuyện.”
Anh xuống nước nhỏ, ý đồ khuyên bảo Hứa Thanh Tuệ trở về.

Tuy Hứa Thanh Tuệ kinh ngạc trước thái độ của Quân Nhật Đình, nhưng vẫn kiên trì không trở về: “Bố em bên này chỉ có một mình, em lo lắng, nếu anh thật muốn nói chuyện với em thì chờ bố khỏe lại, chúng ta trở về nói đi.”
Cô ta nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.

Hứa Hải Minh thấy cô ta cúp điện thoại, mới đi tới từ bên cạnh: “Điện thoại của Quân Nhật Đình sao?”
Hứa Thanh Tuệ gật gật đầu: “Bảo con trở về, nói là muốn nói chuyện.”
Cô ta nói đến đây, hai mắt híp lại, trong con ngươi xẹt qua một tia âm u: “Bố, xem ra con đàn bà Hứa Thanh Khê kia cũng không phải không làm gì cũng sai, ít nhất giúp con lôi kéo được người đàn ông này.”
Hứa Hải Minh lập tức không hiểu gì cả, ông ta khó hiểu mà nhìn về phía Hứa Thanh Tuệ: “Lời này có ý gì?”
Hứa Thanh Tuệ khẽ cười một tiếng, hơi nhếch khóe miệng lên: “Bố, bố biết không? Giọng điệu vừa rồi của Quân Nhật Đình bảo con trở về càng giống như thỏa hiệp, nếu anh ta có tình cảm thật với con, con nghĩ lần này chúng ta có thể kiếm được không ít ưu đãi từ nhà họ Quân!”

Cũng trong lúc đó, biệt thự nhà họ Tuyên.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Tuyên Quân Thần lười biếng ngồi trên ghế sa lon.

Mà một tên thuộc hạ đứng trước mặt anh ta đang cung kính hồi báo cái gì đó.

“Cậu chủ, Hứa Thanh Khê mà cậu muốn tìm đã tìm được rồi, cô ta và mẹ đều bị Hứa Hải Minh đưa đến Phần Lan.”
Tuyên Quân Thần nhướng nhướng mày, vẫy vẫy tay với tên thủ hạ: “Đưa tư liệu cho tôi xem một chút.”
Tên thuộc hạ cung kính dâng tư liệu lên.

Tuyên Quân Thần đọc nhanh như gió, xem xong thì đầy hàm ý sâu xa mà nhếch khóe miệng lên: “Cho người chuẩn bị vé máy bay đi chuyến gần nhất đến Phần Lan.”
Hứa Thanh Khê cũng không biết hành tung của cô đã bị một người điều tra được.

Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều cùng mẹ mình làm hồi phục ở bệnh viện, rất bận rộn, cả người đều rất mệt mỏi, lại trôi qua cực kỳ bận rộn.

Thậm chí mấy ngày này, ngay cả thời gian cô nhớ tới Quân Nhật Đình cũng ít đi rất nhiều.

Đương nhiên cũng không phải cô đã quên Quân Nhật Đình, mà là giấu người này ở đáy lòng, có lẽ chờ ngày đó rỗi rãnh yên bình lại, cô mới tiếp tục nhấm nháp nổi nhớ như khắc cốt ghi tâm kia một lần nữa.

Hôm nay, Hứa Thanh Khê đã làm xong bước hồi phục với mẹ, chuẩn bị trở về phòng trọ nấu cơm trưa.

Kết quả cô vừa đi ra khỏi cửa bệnh viện, đã nhìn thấy một người không thể tưởng được, cô ngây ngẩn cả người, nói: “Tại sao anh lại ở nơi này?”
“Vì cái gì tôi không thể ở đây?”
Tuyên Quân Thần nhét hai tay vào túi mà đi về hướng Hứa Thanh Khê.

Dưới ánh mặt trời, gương đẹp xinh đẹp âm nhu của anh ta quả thật còn đẹp đẽ hơn cả phụ nữ, trên mặt anh ta lộ vẻ ý cười tà mị, cà lơ phất phơ mà đứng trước mặt Hứa Thanh Khê, ánh mắt đánh giá Hứa Thanh Khê từ chân lên đầu: “Hừm… Hình như gầy đi rất nhiều, con nhóc con, thoạt nhìn cô cũng không được tốt mấy nhỉ.”
Hứa Thanh Khê cố nén xúc động trợn trắng mắt, thản nhiên nói: “Tốt hay không có liên quan gì tới anh?”
Cô nói xong, chuẩn bị lướt qua Tuyên Quân Thần mà rời đi, kết quả lại nghe thấy một câu nói của Tuyên Quân Thần, làm cô cứng đờ ngay tại chỗ.

“Không có liên quan gì đến tôi, nhưng mà tôi thật tò mò, rốt cuộc tôi nên gọi cô là Hứa Thanh Khê, hay là Hứa Thanh Tuệ nhỉ?”
Tuyên Quân Thần nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê đột nhiên xoay người, sắc mặt trầm trọng lạnh lùng đến tận cùng: “Anh đã điều tra tôi.”
Tuyên Quân Thần không phản bác, chỉ thản nhiên mà gật đầu: “Đúng vậy, mặc kệ nói thế nào thì cô cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, đúng không?”
Hơi thở của Hứa Thanh Tuệ bị kiềm hãm, cô dán mắt nhìn chằm chằm vào Tuyên Quân Thần, không tin Tuyên Quân Thần thật sự điều tra cô vì lý do này.


“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Nhóc con, chớ có khẩn trương, tôi chỉ muốn báo ơn.”
Tuyên Quân Thần nói xong thì bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: “Cô cũng không nên xem tôi như thằng ngu Quân Nhật Đình kia, ngay cả người bên gối của mình thay đổi cũng không phát hiện được.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy anh ta nhắc tới Quân Nhật Đình, trái tim bỗng nhiên đau nhói lên một cái.

“Quân Nhật Đình luôn được bao vây trong lời khen ngợi, nhà họ Hứa lại thiết kế hoàn mỹ, đổi lại là anh cũng không thể phát hiện được.”
Cô trừng mắt nhìn Tuyên Quân Thần, muốn nói chuyện thay cho Quân Nhật Đình.

Tuyên Quân Thần nhìn sâu vào cô một cái, hai tròng mắt híp lại, cuối cùng cũng không tranh chấp vấn đề này với cô.

Anh ta nhún vai: “Được rồi, chúng ta không đề cập tới việc này, bây giờ cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.”
“Không cần, tôi không cần anh báo ơn.”
Hứa Thanh Khê nói xong thì xoay người rời đi.

Tuyên Quân Thần nhìn bóng dáng cô rời đi, nhướng nhướng mày, nói: “Con nhóc chết tiệt, muốn cắt đứt mọi liên hệ với tôi như vậy, tôi nhất định không làm theo ý cô.”
Anh ta nói thầm một tiếng, sau đó theo sát phía sau Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê tự nhiên cũng phát hiện anh ta đi theo, cô hơi nhíu mày.

Cô bước nhanh hơn, muốn bỏ rơi người phía sau, nhưng mặc kệ cô lẫn vào đám người hay chen ngang cửa tiệm thì người phía sau vẫn không xa không gần mà đi theo cô.

“Tuyên Quân Thần, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cuối cùng, Hứa Thanh Khê không thể nhịn được nữa mà dừng bước trong một ngỏ nhỏ, buồn bực xấu hổ mà xoay người trừng mắt nhìn Tuyên Quân Thần cách đó không xa.

Tuyên Quân Thần nhìn thấy Hứa Thanh Khê xù lông, căn bản cũng không để ý, chỉ cợt nhả đi đến trước mặt Hứa Thanh Khê: “Không phải vừa nói rồi đó sao, đi theo cô báo ân.”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ đột nhiên phòng đại ở trước mặt mình, vẻ mặt cô bỗng nhiên hoảng hốt.

Chờ cô ta phản ứng kịp, cô đột nhiên lui về phía sau, trong mắt mang theo một tia bối rối, tức giận quát lớn: “Tuyên Quân Thần!”.