Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 472: Anh Không Muốn Nghe Những Lời Nói Dối Của Em Nữa






Mạc Ly nhìn về hướng Hứa Thanh Khê đang rời đi, cảm thấy người phụ nữ này có chuyện xấu che giấu, liền không chút suy nghĩ phóng xe đi theo.

Trên đường đi, Hứa Thanh Khê cũng phát hiện ra sự theo dõi của Mạc Ly, trong mắt hiện lên vẻ phiền chán.

Cô bảo tài xế tăng tốc độ, nhưng đáng tiếc vẫn không thoát khỏi Mạc Ly.

Cuối cùng Hứa Thanh Khê không thể không dùng trò cũ, đi đến khu mua sắm đông đúc, sau đó mới thoát khỏi Mạc Ly phiền phức.

Mạc Ly tức giận nhìn trung tâm mua sắm người đến người đi.

Cô ta tiếp tục theo đường đi của con tiện nhân kia hết lần này đến lần khác, uổng công cô ta tự hào kỹ năng lần theo dấu vết của mình.

Nhưng sau khi tức giận, nghĩ đến Hứa Thanh Khê tận tâm tận lực như vậy để thoát khỏi cô ta, chỉ sợ người cô cần gặp…
Hứa Thanh Khê không biết rằng Mạc Ly đã đoán trúng tâm tư của cô bảy tám phần.

Sau khi vội vã rời trung tâm thương mại, cô lập tức đi bộ đến nhà hàng được Trác Văn Khoa hẹn trước.

“Xin lỗi tôi tới trễ rồi.”
Cô thở hổn hển bước đến bàn ăn và nói xin lỗi.


“Không sao, anh cũng mới tới một lát thôi.”
Trác Văn Khoa không thèm để ý, đứng dậy giúp Hứa Thanh Khê kéo ghế ăn ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Sau khi Hứa Thanh Khê cảm ơn, cô nhìn quanh và thấy có rất nhiều người đang dùng bữa trong nhà hàng này.

“Rất náo nhiệt.”
“Ừm, ông chủ sau lưng có chút lai lịch, có rất nhiều người tới ủng hộ.

Ghế lô trên lầu hai đã được đặt trước từ sớm, bằng không chúng ta đều đã lên lầu ngồi.”
Trác Văn Khoa thuận miệng giới thiệu, Hứa Thanh Khê bật cười: “Chuyện này thật ra tôi không quan tâm.”
Vừa nói, cô vừa thu hồi ánh mắt, nhìn Trác Văn Khoa, khuôn mặt rõ ràng là có chút mệt mỏi, khẳng định: “Hôm nay anh hẹn tôi ra đây, chắc không phải chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm chứ?”
Trác Văn Khoa sắc mặt cứng đờ một chút, rất nhanh liền khôi phục: “Quả là như vậy, nhưng đây đều là chuyện của công việc, không liên quan đến quan hệ cá nhân giữa chúng ta.”
Hứa Thanh Khê nghe xong liền biết anh ta không muốn nói chuyện, nên cô không tiếp tục đề tài này nữa.

Lúc này người phục vụ dọn cơm lên, Trác Văn Khoa vì hóa giải sự nhàm chán vừa rồi nên giới thiệu món cho Hứa Thanh Khê dùng bữa.

Hứa Thanh Khê thuận theo ăn cơm, không quên hỏi về mục đích cuộc hẹn.

“Nghe nói trong khoảng thời gian này thương trường không ngừng biến động, đặc biệt là tập đoàn Quân Thị đã khiến các người tổn thất rất lớn.

Nhà họ Hứa và Thời Thế bên kia có thái độ như thế nào?”
Trác Văn Khoa cau mày khi nghe lời nói, ánh mắt có chút mất mác.

“Thanh Tuệ, chúng ta không thể chỉ nói chuyện công việc được không?”
Hứa Thanh Khê không ngờ anh ta còn không muốn nhắc chuyện nhà họ Hứa, lật tay bất lực nói: “Nhưng mà tôi muốn biết, Nhật Đình không nói cho tôi biết những chuyện này, nhất là chuyện liên quan đến nhà họ Hứa.”
Trác Văn Khoa đắn đo suy nghĩ, nhưng anh ta tin lời Hứa Thanh Khê nói, cũng hiểu được dụng ý của Quân Nhật Đình.

Rốt cuộc, bốn công ty mấy ngày nay giao chiến không ít, Thanh Tuệ là con gái nhà họ Hứa, nhưng đã gả vào nhà họ Quân, nhắc đến những chuyện này, e rằng Thanh Tuệ sẽ bị lọt vào giữa khó xử.

“Không có gì to tát.

Sự cạnh tranh trên thương trường không phải là hôm nay gió đông lấn át gió tây, ngày mai gió tây lại có thể lấn át gió đông sao.”
Sau khi biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, anh ta chuyển sự chú ý sang Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.

“Nghe nói Quân Nhật Đình qua hai ngày lại đi công tác, ngày trở về cũng không rõ, có đúng không?”
Hứa Thanh Khê sửng sốt trước câu hỏi của anh ta, cũng kinh ngạc vì thông tin anh ta có lại thạo như vậy, nhưng mà cô cũng gật đầu thừa nhận: “Nghe nói bên nước ngoài xử lý chưa tốt, muốn đi chủ trì đại cuộc.”
Trác Văn Khoa nhíu mày: “Có mang em theo không?”

Hứa Thanh Khê lắc đầu: “Ở bên đó không an toàn, Nhật Đình không định đưa tôi đi.”
Trác Văn Khoa càng cau mày hơn khi nghe điều này.

Theo anh ta biết, Quân Nhật Đình hùng mạnh như vậy lại không bảo vệ được Hứa Thanh Khê, e rằng tất cả chỉ là cái cớ.

“Trước đây anh ta cũng thường xuyên đi công tác như vậy sao?”
Anh ta có chút đau lòng hỏi, cảm thấy Hứa Thanh Khê hẳn là không hạnh phúc khi gả cho Quân Nhật Đình.

Hứa Thanh Khê cảm nhận được ánh mắt thương hại của anh ta, trong lòng như nghẹn lại.

Cái nhìn của anh ta là sao đây?
Thương hại cô sao?
Vừa định phản bác, cô chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Khi cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt hết sức u ám của Quân Nhật Đình, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trái tim hẫng mấy nhịp.

“Nhật Đình...”
Môi cô run rẩy gọi, giọng điệu đầy tội lỗi.

Trác Văn Khoa đương nhiên nghe được tiếng cô, liền nhìn theo, thấy Quân Nhật Đình từng bước đi về phía bọn họ, khí lạnh tản ra xung quanh.

“Tổng giám đốc Quân!”
Không biết có phải do khí thế của Quân Nhật Đình ảnh hưởng hay không, cơ thể Trác Văn Khoa bất giác căng ra, cũng không phát hiện trong câu nói của chính mình có ý sợ hãi.

Quân Nhật Đình không thèm nhìn anh ta, đi thẳng đến chỗ Hứa Thanh Khê:
“Xem ra em vừa liền vết sẹo đã quên đau, mới mấy ngày đã chịu không nổi?”
Anh nhìn Hứa Thanh Khê trịch thượng, ánh mắt lạnh băng.

Hứa Thanh Khê biết Quân Nhật Đình đã hiểu lầm, liền mở miệng giải thích.

“Nhật Đình, anh hiểu lầm rồi, em...”
Quân Nhật Đình chưa kịp nói xong, đã lạnh lùng ngắt lời cô.

“Hiểu lầm? Lúc trước anh đã nói với em như thế nào, về sau không được gặp lại anh ta, sao em lại làm vậy?”
Hứa Thanh Khê mím môi, băn khoăn không biết trả lời thế nào.

Quân Nhật Đình nhìn cô im lặng, vươn tay kéo cằm cô, bắt Hứa Thanh Khê nhìn thẳng vào mình.


“Hứa Thanh Tuệ, em như vậy là không chịu nổi cô đơn sao? Anh còn chưa đi đã muốn hẹn hò với tình cũ, hay là hai ngày nay anh không thỏa mãn được em?”
Anh càng nói càng khó nghe, Hứa Thanh Khê cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Đặc biệt là những ánh mắt lạ lùng từ những thực khách xung quanh khi nghe chuyện khiến Hứa Thanh Khê rất xấu hổ.

Trác Văn Khoa chịu không nổi, đứng dậy muốn ngăn Quân Nhật Đình.

Kết quả, Quân Nhật Đình giống như có mắt sau lưng, chụp lấy tay Trác Văn Khoa siết chặt một cách chính xác.

Nghe thấy một tiếng răng rắc giòn rụm, Trác Văn Khoa sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, như thể đang chịu một cơn đau rất lớn.

“Ồ, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại đem chính mình đến cửa.”
Quân Nhật Đình ném tay Trác Văn Khoa như rác rưởi: “Nhà họ Trác, làm tốt lắm, xem ra gần đây gây phiền phức cho các anh chưa đủ, cho nên anh còn rảnh rỗi đi dụ dỗ người phụ nữ của tôi.”
Trác Văn Khoa hồ đồ, biết có chuyện không hay.

Nhưng anh ta không muốn chịu thua Quân Nhật Đình trước mặt Hứa Thanh Tuệ.

Anh ta cắn môi dưới, cười lạnh: “Thanh Tuệ vốn rất tốt, anh nếu không thể đối xử tốt với Thanh Tuệ, tại sao lại còn ngăn cản người khác đối tốt với Thanh Tuệ?”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì vẻ lạnh lùng trên mặt càng tăng thêm.

Trác Văn Khoa cũng không hề sợ hãi, ôm cánh tay bị thương cười nói: “Tổng giám đốc Quân, tôi nhớ tôi đã từng nói nếu anh không tốt với Thanh Tuệ, cho dù có khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ cướp Thanh Tuệ về.”
Nói xong, anh ta dịu dàng nhìn Thanh Tuệ.

Nhìn thấy điều này, Hứa Thanh Khê chỉ muốn đào hố chôn mình.

Chính xác thì Trác Văn Khoa muốn làm gì? Còn ngại chuyện chưa đủ rắc rối sao?
“Cậu chủ Trác, đừng nói lung tung, tôi chưa bao giờ coi anh hơn bạn bè!”
Cô lạnh lùng mắng Trác Văn Khoa, đồng thời nhìn thấy một thực khách lấy điện thoại di động ra quay màn hình, lo lắng nói: “Nhật Đình, chuyện này em sẽ giải thích với anh sau khi trở về, hiện tại chúng ta rời đi trước đi.”
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn cô, châm chọc nói: “Giải thích? Không cần, anh không muốn nghe bất cứ lời nói dối nào của em nữa.”
Lời vừa dứt, anh phất tay áo rời đi..