Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 43: Ăn Luôn Vào Bụng






"Ông nội, thật ra đó không phải là lỗi của Nhật Đình.

Lúc trước con cũng làm vài chuyện sai, sau này con sẽ ngoan ngoãn để mẹ thay đổi cách nhìn." Hứa Thanh Khê lắc tay ông cụ làm nũng nói: "Ông nội, ông đừng tức giận nữa được không?"
Giọng cô dịu dàng và dí dỏm khiến tâm trạng ông cụ tốt lên khá nhiều.

Ông vỗ tay cô: "Con bé ranh mãnh này."
Thấy ông cụ đã vui vẻ hơn, Hứa Thanh Khê lại cười thè lưỡi: "Lần sau ông nội ra quán trà nhớ phải dẫn cháu theo nhé."
"Theo lão già như ông đây làm gì, thanh niên mấy đứa phải đi chơi để tìm hiểu nhau nhiều hơn mới đúng." Ông cụ vừa nói vừa nhìn sang cháu trai, đầy ẩn ý.

Quân Nhật Đình sửng sốt, tiếp lời: "Ông nói rất đúng."
Hứa Thanh Khê cũng hờn dỗi nói: "Ông nội này, sao ông cứ lôi cháu ra trêu thế."
"Ông đâu có, con bé này bênh chồng quá nhỉ." Ông cụ cố tình hừ nói, nhưng có thể thấy rõ ông cụ hài lòng với câu trả lời của Hứa Thanh Khê thế nào.

Vì tuổi tác của ông cụ nên chiếc xe đi rất chậm.

Suốt cả đường đi có Hứa Thanh Khê nói chuyện chọc cười nên mọi thứ vẫn trôi qua trong êm đềm.


Quân Nhật Đình cũng dần yên tâm và bình tĩnh lại.

Hai người đưa ông cụ vào đến phòng mới chuẩn bị trở ra: "Ông nội nghỉ ngơi sớm chút nhé, hôm khác bọn cháu quay lại thăm ông sau." Hứa Thanh Khê ngoan ngoãn nói, cô nhận được sự khen ngợi đến từ những người làm theo ông cụ bao lâu nay.

Tất cả mọi người đều bảo ông cụ thiên vị mợ cả, chuyện đó cũng dễ hiểu thôi.

Chỉ có mợ cả mới đủ can đảm nói chuyện với ông như thế.

Ai cũng sợ mất mật ngậm chặt miệng bởi một câu ông cụ nói ra, mãi ông cũng thấy nhàm chán.

"Ừ, hai đứa về đi.

Trễ thế này rồi, hai đứa đi đường cẩn thận nhé." Ông cụ dặn dò.

.

ngôn tình hay
Lúc ra khỏi nhà hàng ông đã rất tức giận nhưng con bé Hứa Thanh Khê cố chọc ông cười suốt cả đường đi, ông không mù nên vẫn hiểu cô đang lo lắng cho mình nên vui vẻ hơn hẳn.

Nghĩ thế, ông cụ lại tức tối nhìn sang đứa cháu trai nào đó.

Quân Nhật Đình giật mình, đang định nói gì đó thì ông cụ đã quay đầu đi: "Được rồi, được rồi."
Trông như một đứa trẻ giận dỗi.

Hứa Thanh Khê mỉm cười đúng đó, không hề mất kiên nhẫn tí nào.

Tim Quân Nhật Đình chợt run lên, hình như anh đã hiểu tại sao ông cụ lại yêu thương Hứa Thanh Khê.

Khi về già con người ta thường khao khát sự ấm áp đến từ gia đình, ông cụ từng có một thời huy hoàng oai phong rực rỡ nhưng suy cho cùng vẫn là một người lớn tuổi cần sự ấm áp thôi.

"Thế bọn cháu xin phép về trước?" Quân Nhật Đình hơi đa sầu đa cảm.

Ra khỏi căn biệt thự ông cụ ở, hai người lại chậm rãi đi bộ về nhà mình.

Cùng một khu biệt thự nên cũng chẳng xa xôi mấy.


Chẳng ai lên tiếng nói chuyện nên bầu không khí hơi gượng gạo.

Hứa Thanh Khê muốn nói gì đó nhưng cô nghĩ hình như Quân Nhật Đình vẫn còn tức giận nên sáng suốt ngậm miệng lại để khỏi phải tự làm xấu mặt mình.

Nhưng cô không biết anh tức giận vì chuyện gì, rõ ràng cô đã giải thích về Phan Hữu Nam với anh.

Hứa Thanh Khê không thèm để ý đến Quân Nhật Đình nữa, nhưng anh lại muốn bắt chuyện với cô, chỉ là anh không phải là người hay nói chuyện nên lời lên đến miệng thì ngừng.

Quân Nhật Đình bận giải quyết công việc nên về đến nhà lập tức trốn vào phòng đọc sách.

Tài liệu chất thành đống trên bàn chờ anh bày tỏ ý kiến, Quân Nhật Đình chợt ngẩng người, đây là công việc thường ngày và anh cũng quen với cuộc sống như thế nhưng hôm nay tình trạng không ổn lắm.

Anh đi đến chiếc tủ cao trong góc phòng, lấy một chai rượu đỏ ra.

Chất lỏng đỏ như máu sóng sánh xinh đẹp dưới ánh đèn.

Quân Nhật Đình uống một ít mới bắt đầu ngồi vào bàn lật xem tài liệu.

Anh về phòng sách để làm việc, Hứa Thanh Khê chẳng có gì làm, tối về cũng hơi mệt nên cô dứt khoát đi tắm cho khỏe người rồi ngủ sớm.

Quân Nhật Đình lại làm việc đến tận đêm khuya, anh uống ít rượu đỏ trong phòng đọc sách nên đầu óc choáng váng trở về phòng ngủ chính theo thói quen.

Nào ngờ mở cửa phòng ra anh lại phát hiện Hứa Thanh Khê đã ngủ say.

Quân Nhật Đình giơ tay đẩy đẩy cô nhưng cô gái nào đó chẳng nhúc nhích gì cả, vẫn nằm đó ngủ ngon lành.

Quân Nhật Đình tức tối không biết trút cơn tức này đi đâu: "Cô gái này, ngủ ngon thật sự."
Mấy ngày nay anh không về phòng ngủ nhưng Hứa Thanh Khê chẳng thèm quan tâm tí nào, thậm chí còn thoải mái dễ chịu hơn hẳn.

Chiếc giường rộng hai mét bị một mình cô chiếm hết, tay chân dang rộng, làn da tuyết trắng nổi bật lên, mịn màng và trong sáng hơn dưới ánh đèn.

Hàng mi dày như cánh bướm lên cao xuống thấp theo từng nhịp thở, không biết cô đang mơ thấy gì khiến đôi môi hồng nhỏ nhắn khẽ chu lên.

Chăn đã bị Hứa Thanh Khê đạp kha khá, để lộ đôi chân ngọc thon dài và mấy ngón chân trắng hồng đáng yêu.

Quân Nhật Đình nhìn rồi lại nhìn, chẳng hiểu sao anh lại nuốt nước bọt.


Lúc nãy anh đã uống hai ly rượu đỏ trong phòng đọc sách, dù không đến nỗi say nhưng bầu không khí này khiến anh hơi choáng, hai mắt chợt phủ đầy sương mù.

Anh bất giác cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Hứa Thanh Khê.

Bàn tay to chậm rãi lướt xuống dưới châm lửa.

Hứa Thanh Khê khẽ ưm lên, cảm nhận được hơi thở và sức mạnh quen thuộc, cô mơ màng giơ tay ôm lấy anh.

Thấy cô đáp lại, Quân Nhật Đình càng cố gắng hơn.

Cơ thể chợt chạm vào luồng không khí lạnh lẽo và thứ gì đó đè nặng trên người mình khiến Hứa Thanh Khê bất giác mở mắt ra, trông thấy gương mặt điển trai gần trong gang tấc.

Không biết từ lúc nào cô với Quân Nhật Đình đã trần như nhộng ôm lấy nhau.

Hơi thở anh vương theo mùi rượu nhàn nhạt, hai má Hứa Thanh Khê xấu hổ đỏ ửng lên, giơ tay lên đẩy anh: "Anh làm gì thế?"
Tay cô bị Quân Nhật Đình giữ lại, anh dùng chút sức, giọng nói khàn khàn phả hơi nóng vào tai cô: "Đừng quên rằng sinh con là trách nhiệm của em! Tôi biết mấy ngày trước kì sinh ly của em vừa kết thúc nên chúng ta có thể làm."
Hứa Thanh Khê đỏ mặt, mất rất lâu mới lấy lại tinh thần.

Cô buông lỏng tay, cơ thể bắt đầu di chuyển theo động tác của anh.

Cô hợp tác khiến động tác Quân Nhật Đình mạnh mẽ hơn, anh liên tục chạm vào như điên như cuồng và chẳng khác gì vị đại tướng đang chém giết trên chiến trường.

Hứa Thanh Khê bị đẩy lên đầu sóng rồi lại trôi dạt xuống, mười ngón tay bấm sâu vào da thịt Quân Nhật Đình, miệng bất giác rên rỉ khe khẽ.

Âm thành đó đã kích thích vào tận óc Quân Nhật Đình, mắt anh lại càng tối đi và tất cả lý trí đã sụp đổ ầm ầm trong đầu, hai tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh đáng yêu kia, dường như anh đang muốn nuốt luôn cô vào bụng.

Nhịp tim anh rất mạnh mẽ khiến Hứa Thanh Khê chợt hoảng hốt, cơn khoái cảm bao phủ cả người cô, đẩy lên thật cao khiến cả người cô run rẩy..