Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 421: Vừa Sợ Vừa Thẹn






Tập đoàn Quân Thị.

Quý Ức bóp điện thoại di động, trong mắt cô ta có một sự chắc chắn.

Trải qua một đêm nghĩ sâu tính kỹ, cô ta đã có chút thay đổi.

Vốn cô ta đến công ty là vì Quân Nhật Đình, bây giờ lại đi ngược lại, bất kể như thế nào cô ta cũng phải tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Quân Nhật Đình mới được.

Hứa Thanh Khê còn không biết những suy nghĩ này của Quý Ức.

Cô đến công ty là đã trực tiếp vào văn phòng của Quý Ức.

"Giám đốc điều hành, đại diện bên phía khách hàng đâu?" Sau khi đi vào, Hứa Thanh Khê cũng không nhìn thấy người đại diện của công ty bên kia ở đâu, cô nhíu mày hỏi thăm.

Quý Ức nhìn thấy cô, đôi mắt lấp lóe ý cười nói: "Vừa rồi người phụ trách có việc đã đi trước, những thứ cần nói anh ta đã nói cho tôi biết.

Cô ngồi xuống trước, tôi nói lại cặn kẽ với cô."
Hứa Thanh Khê nghi ngờ nhìn cô ta.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, sao cô lại cảm thấy thái độ của Quý Ức đối với cô hôm nay tốt hơn không ít.

Tất nhiên Quý Ức cảm nhận được ánh mắt chần chờ của Hứa Thanh Khê, nhưng cô ta xem như không nhìn thấy, tự mình nói về công việc:"Vốn đối phương hi vọng hai chúng ta có thể hợp tác nhưng nửa đường đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, đã có chia rẽ, cuối cùng vẫn chọn cô thiết kế.


Cho nên đối phương hi vọng tôi có thể phối hợp với cô làm ra mấy bản thiết kế, yêu cầu bọn họ đã nói với tôi, hi vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Hứa Thanh Khê nhíu mày, không hiểu lời cô ta nói cho lắm.

Quý Ức rất không vừa lòng với thái độ này của cô, nhưng nghĩ đến mong muốn của mình nên cô ta cũng nhịn xuống.

"Tôi biết trước đó không vui, có lẽ nhà thiết kế Thanh Khê cũng không muốn hợp tác với tôi.

Nhưng việc này liên quan đến lợi ích công ty, tôi nghĩ thiết kế Thanh Khê cũng sẽ suy nghĩ cho tình hình chung." Câu nói này của cô ta làm Hứa Thanh Khê thay đổi sắc mặt
Dù sao việc này liên quan đến công ty, cô không thể không cân nhắc nhiều mặt.

Quý Ức cũng nhìn ra, cô ta híp mắt tiếp tục nói: "Vả lại công ty đối phương coi trọng thiết kế của cô đã nói lên cô thật sự ưu tú hơn tôi.

Sự thật đã được chứng minh, tất nhiên tôi thua tâm phục khẩu phục, cho nên cô không cần lo lắng sau này tôi sẽ tranh cãi với cô về chuyện không chung một ý tưởng."
Lời đã nói đến mức này, Hứa Thanh Khê biết nếu mình không bỏ qua thì bản thân là người không biết lý lẽ, không biết phân biệt chuyện công và tư.

"Hi vọng nhà thiết kế Ức nói được thì làm được, thế này mới có thể hợp tác vui vẻ."
Quý Ức nghe ra ý nói móc trong lời cô nói, mặt cô ta không đổi sắc cười nói: "Đây là đương nhiên, nếu nhà thiết kế Thanh Khê đã đồng ý, chúng ta sẽ nói đến thời gian làm việc."
Hứa Thanh Khê nghe vậy cũng bày tỏ thái độ.

"Về thời gian tôi có thể phối hợp với công ty, mấy ngày nay tới công ty..."
Lời cô ta còn chưa nói hết đã bị Quý Ức cắt ngang: "Chuyện này không cần phiền nhà thiết kế Thanh Khê, trước kia cô làm thế nào bây giờ cứ làm như thế ấy.

Lần này là tôi phối hợp với cô, tôi cũng nên thuận theo thói quen của cô."
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì cô muốn bác bỏ trong vô thức.

Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã nghe Quý Ức tiếp tục nói: "Đúng lúc đã lâu tôi chưa đến nhà của Nhật Đình, tôi cũng không biết dì Kim Hồng còn nhớ tôi không."
Cô ta nói xong, giả bộ như lơ đãng để lộ ra chuyện trước kia cô ta từng đến nhà họ Quân.

Hứa Thanh Khê nghe vậy, tất nhiên là cô không thể nói nên lời bác bỏ nữa.

"Được, nếu đã thế, vậy ngày mai chúng ta gặp."
Cô đồng ý với đề nghị của Quý Ức, sau đó lại nói một chút chuyện chung rồi mới quay người rời đi.

Sau khi Quý Ức đợi cô rời đi, cô ta đi đến trước cửa sổ sát đất.

Cô ta rủ mắt xuống nhìn Hứa Thanh Khê đi ra khỏi cửa lớn công ty, trong mắt toàn là sự lạnh lẽo.

Những thứ này Hứa Thanh Khê cũng không biết.

Cô quay về nhà họ Quân đã trực tiếp bắt đầu làm việc.

Tuy nói Quý Ức đã hứa sẽ không soi mói, nhưng người này có rất nhiều chuyện cũ trong quá khứ, Hứa Thanh Khê không hoàn toàn yên tâm với cô ta.

Mà cô cứ bận bịu như thế cho đến khi Quân Nhật Đình tan tầm trở về.


"Em lại có công việc mới à?"
Quân Nhật Đình thấy mình tan tầm trở về mà người bên cửa sổ cũng không nhận ra thì anh không khỏi có chút thất vọng.

Hình như hiện tại anh đã tạo thành thói quen khi trở về luôn có người hỏi han ân cần.

Anh nghĩ vậy, nụ cười trên mặt cũng càng tỏ ra nhu hòa, ánh mắt sáng rực nhìn bóng lưng cách đó không xa.

Hứa Thanh Khê nghe thấy giọng nói của anh, lúc này cô mới giật mình tỉnh lại.

"Ừm, hôm qua khách hàng đã chọn mẫu thiết kế cảm thấy rất hài lòng, hôm nay lại đặt một mẫu khác.

Lúc em quay về có chút linh cảm nên muốn vẽ ra trước, sau đó tiếp tục sửa chữa."
Đại khái cô đã khai báo công việc một lần, Quân Nhật Đình cũng không chê cô nói dông dài mà anh vẫn mỉm cười nghe.

Chờ Hứa Thanh Khê lải nhải xong, cô mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua nhanh thật.

"Ôi, từ khi nào mà em thích lải nhải thế này.

Anh đã mệt mỏi một ngày mà em còn lôi kéo anh nói đông nói tây, anh nhanh đi thay quần áo, em xả nước cho anh tắm."
Cô nói xong cũng mặc kệ Quân Nhật Đình có vẻ mặt gì mà quay người chạy vào bịch bịch vào phòng tắm.

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô bận rộn cho mình, trái tim như chất đầy bông, vừa mềm nhũn lại ngọt lịm.

Thời gian chung đụng càng lâu, ăn ý giữa hai người cũng càng nhiều.

Dù không nói một lời, chỉ dùng một ánh mắt cũng có thể hiểu ý của người kia.

Một đêm dịu dàng khiến cho hai người lại có thêm một chút ràng buộc.

Hôm sau, Hứa Thanh Khê xoa eo rời giường cùng với Quân Nhật Đình, thỉnh thoảng bởi vì đau nhức cô có rên lên khe khẽ.

Giọng điệu yêu kiều kia làm Quân Nhật Đình không nhịn được nhấp nhô hầu kết, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê đụng phải cặp mắt tràn ngập tình dục không hề có điềm báo trước kia, cả người cô vừa sợ vừa thẹn.

Ánh mắt như vậy cô vốn không xa lạ gì, ngay tại tối hôm qua cô đã gặp được.

"Nhìn cái gì vậy, anh còn không đi rửa mặt đi?"
Mặt cô nóng lên, tức giận trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình.

Một khi thằng cha này động tình là sẽ không dứt, cô cũng không muốn chịu tội.

Nói xong cô trốn chạy tới phòng thay quần áo.

Quân Nhật Đình nhìn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô thì cười khẽ một tiếng.


Mặc dù anh rất muốn kéo người vào trong lòng rồi hung hăng chà đạp một phen, nhưng nghĩ tới tối hôm qua, anh đã bỏ đi suy nghĩ này.

Nếu như chọc giận cô, chỉ sợ thời gian tiếp theo anh phải ăn chay rồi.

Tất nhiên Hứa Thanh Khê không biết suy nghĩ này của anh, nếu không phải anh sợ cô tức giận nên mới nén nhịn xuống.

Cô tránh trong phòng thay quần áo một chốc lát, chờ sắc mặt khôi phục mới bước ra ngoài.

Quân Nhật Đình nhìn thấy cô, anh cũng không nhắc lại đề tài vừa rồi mà tự động nắm tay cô xuống lầu ăn sáng.

Cặp đôi dắt tay nhau bước xuống lầu, Mạc Ly lại nhìn sang họ một cách vô thức.

Chỉ thấy trên mặt Mạc Ly không khác thường, tâm trạng cô ta vẫn tập trung vào thứ gì đó.

Xem ra những ngày bất hòa đã qua, tình cảm Mạc Ly dành cho anh đã phai nhạt không ít.

Chỉ cần kiên trì thêm một chút thời gian, hẳn là có thể khôi phục như lúc trước rồi.

Cô ta nghĩ đã nhẹ nhàng thở ra, sau đó chào hỏi Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê.

Hai người mỉm cười đáp lại nhưng cũng không nói gì với Mạc Ly.

Mạc Ly cười nhạt đáp lại, thái độ của Hứa Thanh Khê không nóng không lạnh, cô khẽ nhíu mày.

Mặc dù không biết làm sao đột nhiên người phụ nữ này đổi tính rồi, nhưng thế này cũng tốt, bớt đi phiền phức.

Cô yên lặng suy nghĩ, sau khi ăn sáng với Quân Nhật Đình xong mới đưa mắt tiễn anh rời đi.

Quân Nhật Đình vừa rời đi, Hứa Thanh Khê cũng dự định trở về phòng tiếp tục thiết kế bản thảo tối hôm qua vẫn chưa làm xong.

Mạc Ly nhìn thấy cô về phòng, cô ta không nói gì mà chỉ cười lạnh rồi cũng trở về phòng.

Ngay lúc Hứa Thanh Khê làm việc chưa đầy một lát, quản gia vội vàng đi tới gõ cửa.

"Mợ cả, có cô Quý Ức tìm cô.".