Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 42: Không Ưa Con Bé






"Alo?" Hứa Thanh Khê nhận điện thoại hỏi: "Có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia thoáng do dự rồi mới lên tiếng: "Tôi là Phan Hữu Nam, xin lỗi đã quấy rầy, hôm nay tôi gọi đến để hỏi xem cô đã cân nhắc chuyện tôi nói lần trước đến đâu rồi."
Giọng Phan Hữu Nam rất dịu dàng và lễ độ khiến con người ta cảm thấy thoải mái.

Dù thế, Hứa Thanh Khê vẫn lịch sự nói: "Thật lòng xin lỗi, có thể tôi không thể đồng ý được!"
Lời nói gay gắt của Quân Nhật Đình vẫn quay quẩn bên tai, mấy hôm nay hai người lại cãi nhau ầm ĩ lên về chuyện này, mang đến cho cô không biết bao nhiêu là phiền phức.

Dứt lời, cô đang định cúp điện thoại thì Phan Hữu Nam lại gọi.

"Cô Thanh Tuệ đây vẫn còn băn khoăn về vấn đề gì? Do những điều kiện tôi đưa ra chưa đủ tốt ư? Nếu là thế thật thì cô có thể đưa ra yêu cầu của mình, chỉ cần nó không phải là cổ phần công ty thì Phan Hữu Nam tôi có thể giúp cô trong khả năng của mình." Giọng Phan Hữu Nam rất chân thành.

Trán Hứa Thanh Khê giật giật: "Không phải, thật ra...!Điều kiện anh đưa ra rất hợp ý tôi, nhưng mà..."
Phan Hữu Nam đã chợt hiểu ra gì đó, giọng dịu xuống: "Cô Thanh Tuệ có gì khó nói ư? Tôi rất yêu thích tài năng của cô, để nó mai một đi sẽ là một tổn thất rất lớn cho ngành thời trang nói chung và nghề thiết kế nói riêng.

Nên tôi mong cô có thể đồng ý."

Hứa Thanh Khê hít sâu, lời Phan Hữu Nam nói khiến cô hơi rung động: "Phan Hữu Nam, cảm ơn anh đã công nhận tôi."
Cô có thể cảm nhận được sự chân thành từ đối phương nhưng bây giờ cô không hề có quyền quyết định.

"Chuyện nên làm thôi mà, tôi thấy rất rõ khả năng của cô đây, tôi nghĩ nếu chúng ta bắt tay hợp tác với nhau thì chắc chắn các sản phẩm có thể nổi tiếng cả trong và ngoài nước.

Tương lai chúng ta sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận, tôi dám chắc chắn đến lúc đó cô có thể nhận được cả tiền tài và danh tiếng." Phan Hữu Nam cố dẫn dắt từng bước, hận không thể thuyết phục Hứa Thanh Khê đồng ý ngay.

Hứa Thanh Khê mím môi, cô đã ra đây khá lâu rồi nên chuyển sang một chủ đề khác: "Anh Hữu Nam này, bây giờ tôi đang bận chút việc nên để hôm khác bàn tiếp nhé."
Phan Hữu Nam à lên: "Ngại quá, hay là vậy đi, chúng ta hẹn một buổi gặp mặt nói chuyện được không?"
Cách cánh cửa nhưng cô vẫn cảm nhận được bầu không khí lạ lùng trong phòng ăn.

"Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian." Hứa Thanh Khê vội vã cúp điện thoại rồi quay trở vào phòng.

Thấy cô cầm điện thoại bước vào, sắc mặt bà Kim Hồng rất kì lạ và giọng nói cũng khá là khó chịu: "Chẳng mấy khi gia đình cùng nhau ăn bữa cơm, sao cô lại bận bịu thế nhỉ? Bắt người lớn phải ở đây chờ cả buổi trời."
"Con xin lỗi!" Hứa Thanh Khê cúi người, kéo ghế ra ngồi xuống.

Thấy mọi ánh mắt đều dồn về phía này nhìn mình chằm chằm khiến cô hơi ngượng.

"Chỉ là một cú điện thoại thôi mà." Ông cụ vội vàng lên tiếng nói đỡ cho Hứa Thanh Khê, nhưng mọi người đều nhận ra ông đang khó chịu với những lời và Kim Hồng nói.

Căn phòng lại bắt đầu lạnh lẽo như đỉnh núi tuyết, mặt bà Kim Hồng hết xanh rồi lại trắng, đổi nhanh như cái bảng pha màu nhưng không dám làm gì phật ý cha chồng.

Bà không dám nhiều lời nên chồng bà lập tức lên tiếng làm dịu bầu không khí: "Ăn cơm, ăn cơm thôi, để đây lát nữa sẽ nguội mất.”
Ông còn chưa nói hết lời thì điện thoại Hứa Thanh Khê lại vang lên.

Lần này, chẳng những bà Kim Hồng mà cha Quân Nhật Đình cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Lâm Gia Nghi khinh khỉnh hừ khẽ, có thể thấy cô ta đang tỏ thái độ với Hứa Thanh Khê, than thở nói: "Tưởng mình là cái quái gì ghê gớm lắm ấy."
Nhưng giọng cô ta rất nhỏ, mọi người đại đang tập trung sự chú ý vào Hứa Thanh Khê nên không ai để ý đến Lâm Gia Nghi.

Màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy, chữ Phan Hữu Nam to tướng trên đó đâm thẳng vào mắt Quân Nhật Đình.


Gương mặt lạnh lẽo thường ngày kia lại càng trở nên tăm tối, anh liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê.

Rốt cuộc cô ấy với gã Phan Hữu Nam kia có mối quan hệ gì, đầu tiên là gọi điện thoại rồi bây giờ là gửi tin nhắn?
Hứa Thanh Khê hít sâu, lấy điện thoại chuẩn bị trả lời tin nhắn.

Ngón tay cô lướt nhanh trên màn hình, trả lời vào khung nói chuyện với Phan Hữu Nam: "Thế chiều mai tìm một địa điểm hẹn gặp nhau rồi nói đi."
Hứa Thanh Khê vừa gửi tin nhắn xong Lâm Gia Nghi đã đứng dậy từ phía đối diện, giật mất điện thoại Hứa Thanh Khê: "Thanh Tuệ, gì thì gì cũng phải chờ ăn cơm xong rồi hẵng nói chứ."
Cô ta lắc lắc điện thoại với Hứa Thanh Khê rồi cười nói: "Tôi tạm thời tịch thu chiếc điện thoại này nhé!"
Nói xong bèn lơ đãng để điện thoại sang chỗ khác và vô tình hay cố ý gì đấy thì đó là nơi bà Kim Hồng có thể nhìn thấy được.

Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, vẫn sáng nhấp nháy và giao diện tin nhắn cũng còn đó không trốn đi đâu được.

Bà Kim Hồng thoáng liếc sang, trông thấy mấy chữ chiều mai tìm một địa điểm hẹn nhau.

Bà lập tức nổi giận, mặt tái mét hét lên: "Hứa Thanh Tuệ!"
Bà vừa hét lên thì ánh mắt mọi người lập tức nhìn sang.

Hứa Thanh Khê nhìn điện thoại di động của mình rồi lại liếc sang Lâm Gia Nghi và chợt hiểu ra.

Cô chẳng ghi gì đặc biệt trong cái tin nhắn đó cả, bà Kim Hồng có chuyện bé xé ra quá to không?
Hứa Thanh Khê vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra khiến bà Kim Hồng lại càng tức tối, đang định mắng cô cho ra trò thì ngọn lửa bị một giọng nói dập tắt.

"Mẹ, có gì thì cơm nước xong đã rồi nói sau." Quân Nhật Đình nhíu mày, ngắt lời bà Kim Hồng.

Bà Kim Hồng nghẹn lợi nhìn anh trân trố, đành phải cắn răng nhịn xuống cho êm chuyện.

Nhưng mặt mũi khó chịu hết sức.

Phòng ăn yên tĩnh, không ai cầm đũa lên ăn.

Ông cụ nổi giận: "Kim Hồng, cô có ý kiến gì với hôn nhân của Thanh Tuệ với Nhật Đình không? Nếu có thì cứ nói thẳng với ông già này là được, làm khó làm dễ mấy đứa nhỏ thì ra thể thống gì?"
Ông cụ đột ngột nổi cáu khiến bà Kim Hồng ngẩn ngơ, ngọn lửa le lói chợt tắt ngóm trong lòng, chẳng dám ho he thêm gì nữa và chỉ nghẹn ra bốn chữ: "Dạ con không dám!"

"Nếu đã vậy thì ăn bữa cơm đàng hoàng cho tôi." Thấy con dâu chịu lùi bước, ông cụ không cố trách mắng đến cùng.

Giọng ông có sự uy nghiêm tích lũy dần qua năm tháng khiến cả căn phòng lại chìm vào im lặng.

Hứa Thanh Khê áy náy nhìn ông nội, dòng nước âm lặng lẽ chảy qua tim cô.

Lâm Gia Nghi thầm cắn răng hận: "Hứa Thanh Tuệ đã gây ra bao chuyện rồi ông già này vẫn thiên vị cô ta, lại còn ra mặt dạy dỗ dì Hồng vì con ả đáng ghét đó."
Bà Kim Hồng bị ông cụ mắng trước mặt sấp nhỏ nên đành phải im miệng, lẳng lặng ngồi ăn cơm.

Không ai chủ động lên tiếng nên mọi thứ chìm vào sự yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc, bữa cơm đã kết thúc trong sự khó chịu.

"Ông nội, con đưa ông về." Quân Nhật Đình chủ động mở cửa xe cho ông nội rồi lại ngồi vào ghế lái.

Hứa Thanh Khê cũng theo anh lên xe, ngồi bên cạnh ông cụ.

Mặt ông cũ vẫn hằm hằm từ khi lên xe, lạnh lùng và uy nghiêm đến lạ khiến bầu không khí trong xe trở nên áp lực.

Xe chạy được nửa đường thì ông cụ bỗng lên tiếng trách mắng: "Nhật Đình, có phải con cũng chẳng ưa gì Thanh Tuệ không? Tại sao con lại để con bé với mẹ mình căng thẳng với nhau như vậy? Là chồng và con trai người ta thì phải đứng giữa để làm dịu mối quan hệ của hai người chứ, tại sao lại để mặc cho mẹ mình làm khó làm dễ Thanh Tuệ?"
Ông cụ tức lắm, ngực cứ phập phồng thở hổn hển, đã thế còn ho khan mấy tiếng liền.

Hứa Thanh Khê vội vàng vuốt lưng cho ông cụ.

Quân Nhật Đình đang lái xe cũng hoảng hốt, hớt hải nhận lỗi: "Con xin lỗi ông nội, sau này con sẽ không vậy nữa!".