Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 418: Đừng Tưởng Sẽ Có Lần Sau






Qúy Ức nhìn thấy tổng giám đốc, ánh mắt sáng lên.

Không còn lý do nào khác, nếu Tổng giám đốc hiện thân, hiển nhiên là còn chưa có lựa chọn, vậy cô ta còn có cơ hội để tranh thủ cho mình.

Bất kể như thế nào, cô ta cũng không thể thua dưới người đàn bà Hứa Thanh Tuệ này!
“Tôi đã xem qua bản thiết kế của hai người, cũng không tệ.”
Tổng giám đốc không dấu vết đánh giá hai người, không nhanh không chậm nói.

“Tổng giám đốc quá khen, chúng ta chỉ dựa theo yêu cầu của công ty anh mà thiết kế, mong có thể mang đến sức sống mới cho công ty của anh.”
Qúy Ức có chút nôn nóng sốt ruột tiếp lời, nói trong nói ngoài đều nói đến điểm sáng trong thiết kế của mình.

Lại không biết cô ta nói ra lời này, đối với thân phận còn có thiết kế của mình đã giảm xuống bao nhiêu, thậm chí còn làm cho Tổng giám đốc không vui.

Hứa Thanh Khê tự nhiên cũng đã nhìn ra, nhưng cô cũng không nhắc nhở cô ta.

Bởi vì cho dù cô có tốt bụng nhắc nhở, dựa theo tính nết của Qúy Ức cũng không nhất định sẽ cảm kích.

Mặc dù Tổng giám đốc không hài lòng, có điều cũng không có biểu hiện ra ngoài.

“Thiết kế Qúy nói đúng, nhưng so với yếu tố mới, cá nhân tôi vẫn thích đơn giản hơn.”
Qúy Ức nghe nói như thế, trong lòng rơi xuống lộp bộp.

Cô ta không cần nghe xong lời nói phía sau cũng đã đoán được sự lựa chọn của Tổng giám đốc này.


Quả nhiên, chỉ trong vài giây, Tổng giám đốc đã nói ra lựa chọn của mình.

“Bản thiết kế của Thiết kế Qúy vô cùng xuất sắc, có điều chúng tôi vừa lòng với thiết kế của Thiết kế Hứa hơn, hy vọng lần sau có cơ hội, chúng ta sẽ hợp tác.”
Qúy Ức kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười vô cùng khó coi trả lời Tổng giám đốc.

So với sự mất mát của cô ta, Hứa Thanh Khê ngạc nhiên mừng rỡ hơn không ít.

Cô liên tục nói lời cảm ơn, Tổng giám đốc rất là hưởng thụ, có điều nên chú ý đến công việc anh ta cũng không quên.

“Thiết kế Hứa, mặc dù chúng tôi sử dụng thiết kế của cô, nhưng nếu cuối cùng làm ra thành phẩm chất lượng không tốt, chúng tôi hoàn toàn có quyền rút lui không hợp tác nữa.”
Hứa Thanh Khê gật đầu: “Đây là điều đương nhiên, nhưng Tổng giám đốc yên tâm, chất lượng của công ty chúng tôi tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.”
Tổng giám đốc cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, anh ta ra hiệu cho Quản lý bên cạnh dặn dò một số chuyện, sau đó yêu cầu Hứa Thanh Khê Khánh sửa một số chỗ chưa vừa lòng, lúc này mới để cho người ta rời đi.

Trên đường trở về, nụ cười của Hứa Thanh Khê không bao giờ tắt.

Không chỉ vì thiết kế của cô được đối tác nhìn trúng, còn có lòng khát khao với tương lai.

Trước mắt cô đã được công ty lớn khẳng định.

Về sau, cho dù Hứa Thanh Tuệ trở về, cô phải rời khỏi nhà họ Quân, cũng có thể dựa vào mình nuôi sống cô và mẹ.

Cô nghĩ đến đây mà cảm thấy hạnh phúc, lại không biết tươi cười của cô kích thích đến Qúy Ức.

“Hứa Thanh Tuệ, đừng nghĩ rằng đối phương chọn thiết kế của cô, có thể đắc ý trước mặt tôi.”
Cô đứng bên cạnh Hứa Thanh Khê, lạnh giọng mỉa mai: “Lần này chỉ là tôi sơ ý thôi, cô đừng tưởng sẽ có lần sau”.

Hứa Thanh Khê không nói gì.

Vốn dĩ cô không định để ý đến người này, vờ như không nghe thấy, nhưng dáng vẻ không nói một lời của cô làm Qúy Ức hiểu lầm.

“Làm sao? Cảm thấy tôi đang mạnh miệng, lần này không phải đối phương đưa tin sai cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thua cô.”
Hứa Thanh Khê nghe lời cô ta nói lời này, trong lòng biết mình không bày tỏ lập trường, cô ta sẽ không thôi, phản kích: “Tin tức đúng hai sai tôi không biết, nhưng tôi biết lòng của Tổng giám đốc Qúy không dùng ở nơi này, Tổng giám đốc Qúy quen biết với Trưởng khoa Liên Y nhỉ? “
Cô nói xong câu đó, thấy sắc mặt của Qúy Ức cứng nhắc lại.

Có điều cô cũng không quan tâm, dù sao, cô đã vạch trần chuyện này, cũng chỉ muốn cô ta yên tĩnh lại.

Trước mắt thấy hiệu quả không tồi.

“Tổng giám đốc Quý, thời gian không còn sớm, tôi về trước.”
Cô nói xong, trực tiếp ngăn cản một chiếc xe, lên xe rời đi.

Qúy Ức đợi sau khi cô đi rồi, mới hoàn hồn lại, đáy mắt một mảnh u ám.

Cô giận dữ nhìn chằm chằm hướng Hứa Thanh Khê rời đi.

Con nhỏ thấp hèn này, cũng dám châm chọc cô ta.


Hơn nữa chắc chắn cô rất đắc ý nhỉ?
Cô ta mất nhiều tâm tư như vậy, cũng không thắng cô.

Nghĩ đến đó, cô ta căm hận dặm chân.

Hứa Thanh Tuệ, chờ đó cho cô ta!
Lại có cơ hội, chắc chắn phải làm cho mày thân bại danh liệt!
Những ý nghĩ đen tối đó của Qúy Ức, Hứa Thanh Khê cũng không biết.

Cô trở lại công ty trước, báo cáo kết quả với Lý Dương Châu, cuối cùng mới về nhà.

Vì đoạt được đơn hàng, cả buổi chiều tâm tình của cô cũng không tệ lắm.

Quân Nhật Đình trở về, rõ ràng đã nhận ra.

“Hôm nay có chuyện gì tốt xảy ra sao? Thấy tâm tình của em cũng không tệ lắm?”
Hứa Thanh Khê ở một bên tiếp nhận cặp làm việc của anh, một bên chia sẻ niềm vui của mình với anh.

“Chuyện tốt có một, hôm nay em lại đoạt được một đơn hàng khác, Tổng giám đốc hứa cuối tháng sẽ tăng tiền thưởng cho em, đến lúc đó em mời anh ăn ngon.”
Cũng không biết có phải vì thả lòng ra hay không, Hứa Thanh Khê ở trước mặt Quân Nhật Đình càng ngày càng thả lỏng, cũng không còn che giấu tính tình chân tật của mình nữa.

Đương nhiên, tính cách trái ngược với Hứa Thanh Tuệ vẫn được giấu kín.

Có điều, những chuyện này Quân Nhật Đình cũng không phát hiện.

Những gì anh ta có thể nhìn thấy đều do Hứa Thanh Khê nguyện ý để cho anh nhìn thấy.

Đương nhiên, chỉ những điều này thôi cũng làm cho Quân Nhật Đình chạy tới vui vẻ.

“Đây quả thực là chuyện tốt, như vậy đi, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn, chúc mừng em.”
Hứa Thanh Khê sững sờ, đây là điều cô không ngờ tới.

“Chỉ là phòng bếp bên kia đã chuẩn bị bữa tối.”
Cô có chút do dự.

Nhưng mấy chuyện này đối với Quân Nhật Đình cũng không phải là vấn đề.

“Cứ để quản gia bọn họ ăn là được, đi thay quần áo đi.”
Anh nói xong, đẩy Hứa Thanh Khê đi đến phòng thay quần áo.

Hứa Thanh Khê cũng không muốn từ chối, hơn nữa hình như lâu rồi hai người không ra ngoài ăn cơm, cô gật đầu đi thay quần áo.

Một lúc sau, chỉ thấy cô mặc một cái váy dài màu xanh nhạt đi ra, quấn áo choàng quanh vai.

Lúc này trời đã vào thu, ban đêm đã bắt đầu se lạnh.


“Em xong rồi, đi thôi.”
Cô bước tới kéo tay Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình gật đầu, dắt cô đi.

Mạc Truy và Mạc Ly thấy hai người muốn ra ngoài, vội vàng từ sô pha đứng dậy, hiển nhiên là muốn đi theo.

“Tối nay các người không cần đi theo, tôi với Thanh Tuệ ra ngoài ăn một bữa cơm rồi trở về.”
Quân Nhật Đình phân phó.

Mạc Truy nhíu mày, không đồng ý với sự sắp xếp này.

Song, cậu ta có thể nhìn ra cậu cả của mình muốn hẹn hò với chị dâu, không có lý nào cậu lại đi theo làm bóng đèn, cho nên cuối cùng cũng không nói gì gật đầu đồng ý.

Mạc Ly không muốn đồng ý, nhưng Mạc Truy cũng không đi, nếu cô ấy nháo muốn đi, công sức mấy ngày nay của cô ấy sẽ uổng phí.

“Vậy cậu cả và thiếu phu nhân chú ý an toàn, có chuyện gì có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Cô ấy mỉm cười tạm biệt Quân Nhật Đình, và thái độ đó khiến Hứa Thanh Khê nhướng mày.

Hứa Thanh Khê nghi hoặc nhìn Mạc Ly.

Mạc Ly tự nhiên nhìn ra ánh mắt của cô, sắc mặt không thay đổi nhìn lại.

Hứa Thanh Khê cụp mắt xuống, trong lòng đã đoán được đại khái về sự thay đổi của Mạc Ly.

Rốt cuộc người phụ nữ này vẫn luôn có thể giả bộ trước mặt Quân Nhật Đình, hơn nữa bây giờ lại có thêm một cái Mạc Truy, tự nhiên không dám làm động tác khác thường.

Cứ như vậy, hai người rời khỏi nhà họ Quân.

Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê về phía thành phố.

Chỉ là trong thành phố nhiều người, xe chạy vào một nửa, không thể đi vào nữa, chỉ có thể tìm nơi đậu xe đi bộ.

Trên đường người đến người đi, để không bị lạc, Quân Nhật Đình vẫn luôn năm tay Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhìn bàn tay giao nhau của hai người, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

Nếu mỗi ngày đều như vậy thì tốt biết bao....