Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 40: Gạt Bỏ






"Cậu cả! Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong!"
Quân Nhật Đình mặc quần áo xong đi xuống lầu, người làm vội vàng đứng một bên cung kính nói.

Ai biết Quân Nhật Đình không hề dừng bước mà đi thẳng ra ngoài.

Người giúp việc chưng hửng chôn chân tại chỗ.

Hứa Thanh Khê từ phòng ăn đi ra, đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy.

Dứt khoát không nhắc lại chuyện tham gia cổ phần này nữa, cô đi thẳng về phòng.

Không có việc làm, nhưng cô cũng không muốn bày trò tiêu khiển giống như Hứa Thanh Tuệ trước kia.

Cô quyết định lấy một ít giấy nháp tìm được, chuẩn bị vẽ vài bản thiết kế giết thời gian.

Cô nghiền ngẫm một chút, ngón tay đưa lên phác họa một nét bút, nét bút đưa thật nhanh trên giấy, khởi đầu cho một loạt đường nét thành hình.

Chỉ chốc lát sau liền đi vào trạng thái sáng tác, ngón tay dài mảnh trắng nõn tựa như con bướm trắng bay lượn trên giấy vẽ.


Cậu cả không có ở nhà, mợ cả lại nhốt mình trong phòng.

Thúy Kiều lén tìm một cái cớ, lại đi sang nhà chính tìm Lâm Gia Nghi.

...!
"Cô nói anh Nhật Đình và con đàn bà kia kia vì chuyện tham gia cổ phần mà bây giờ không thèm nhìn mặt nhau?"
Lâm Gia Nghi có chút hưng phấn nói hỏi.

Thúy Kiều gật đầu một cái, “Tôi nghe đúng vậy thật, hôm nay cậu cả giận đến nỗi không thèm ăn điểm tâm ở nhà."
Lâm Gia Nghi cười nhạo một tiếng, hả hê nói, "Anh Nhật Đình ghét nhất chính là loại đàn bà tham lam hư vinh này.

Con ả Hứa Thanh Tuệ đó, bây giờ đúng là lởn vởn trước nòng súng rồi!"
Thúy Kiều cung kính cúi thấp đầu, tựa như không nghe ra lời này của cô có gì không ổn.

"Gần đây làm được lắm!" Lâm Gia Nghi quăng ra một xấp tiền cho Thúy Kiều, "Tiếp tục theo dõi."
"Dạ!"
Chờ đến khi con bé hoàn toàn khuất dạng, Lâm Gia Nghi mới từ trong phòng đi ra, gõ cửa phòng bà Kim Hồng một cái.

"Vào đi!" Một giọng nữ ôn hòa bên trong vọng ra.

Bà Kim Hồng mở cửa, nhìn thấy Lâm Gia Nghi, đưa tay điểm cô một chút, "Cái con bé này hôm nay sao thế nhỉ, cứ đi thẳng vào là được rồi, còn gõ cửa làm gì."
Lâm Gia Nghi hoạt bát cười một tiếng, thuận thế liền khoác lấy cánh tay bà Kim Hồng, "Dì Hồng, người ta làm vậy không phải là có chuyện quan trọng muốn nói với dì sao?"
"Sao hả? Con bé này từ lúc nào lại khách sáo với tôi như thế nhỉ?"
"Ai da dì Hồng, con không phải là thấy sau khi anh Nhật Đình về nước, người một nhà chúng ta cũng không ăn cơm cùng nhau nhiều sao? Con định cuối tuần này, chi bằng bằng gọi anh Nhật Đình, bác trai, ông nội, người một nhà cùng đi ăn một bữa cơm đi, con đặt chỗ trước ở nhà hàng Hy Vọng."
Cô vừa nói vừa lắc lắc Bà Kim Hồng như đứa con gái nhỏ.

Bà Kim Hồng thích nhất dáng vẻ nũng nịu này của cô, liền nói, "Được, ngoan lắm, vẫn là con bé này chu đáo, đúng là nên làm như vậy."
Lâm Gia Nghi nói đâu ra đó có tình có lý, rất hợp ý bà Kim Hồng, càng có cảm giác thân thiết với cô hơn.

...!
Tập đoàn Phong Quân, trong văn phòng tổng giám đốc.

"Tổng giám đốc, đây là văn kiện thỏa thuận bên Hoàng Hạnh đưa đến!"
Hà Văn Tuấn từ bên ngoài đi vào, cầm một tập văn kiện hai tay kính cẩn đưa cho Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhận lấy, nhanh chóng lật ra xem tập văn kiện kia.


Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng cao ngạo, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, đồng thời tròng mắt đen sâu thẳm còn mang tia nhìn sắc lẻm, đôi môi mỏng hơi mím lại, nhàn nhạt nói, "Đem về! Làm lại!"
Hà Văn Tuấn yên lặng nhận lại văn kiện, nội tâm ói máu điên cuồng, hắn biết văn kiện không qua nổi cửa ải Quân Nhật Đình.

Hoàng Hạnh kia không biết ở đâu ra tự tin, cảm thấy nhất định có thể qua được trót lọt.

Lầm bầm xong, hắn định báo cáo lịch trình buổi chiều một chút, điện thoại của Quân Nhật Đình liền vang lên.

Hắn nhận điện thoại, "Mẹ?"
Bà Kim Hồng lời ít ý nhiều nói, "Buổi tối cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, con nhớ đến đúng giờ!"
"Vâng ạ!"
Quân Nhật Đình cũng không từ chối.

Người một nhà cùng nhau ăn cơm là việc rất đỗi bình thường.

Hắn mặc dù cuồng công việc, nhưng cũng không vì công việc mà hy sinh hết thảy những thứ khác.

Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, vào lúc chạng vạng tối, Hứa Thanh Khê liền nhận được điện thoại của Quân Nhật Đình.

"Xuống nhà! Tôi đưa cô cùng đi ăn cơm!"
"?" Hứa Thanh Khê ngẩn người, Quân Nhật Đình lại chủ động liên lạc với mình?
Từ sau sự việc kia, hắn căn bản vẫn luôn đi sớm về trễ.

Hai người căn bản ngay cả lời cũng không thể nói nhiều hơn mấy câu, càng hiếm thấy hắn chủ động tìm đến.

Hứa Thanh Khê cũng không thắc mắc, cô chọn một chiếc áo khoác dài kín đáo, bên trong phối một chiếc áo kiểu thanh lịch màu be, cùng một chiếc xắc tay xinh xắn, phía dưới mặc váy bút chì màu đen cùng một đôi giày ống thấp đồng màu.

Cả người nhìn có vẻ rất nhàn nhã, vừa đơn giản vừa phóng khoáng.

Lúc Hứa Thanh Khê xuống lầu, Quân Nhật Đình không kìm được nhìn cô lâu hơn một chút, phát hiện cô quả thật rất biết ăn mặc, lại rất biết phân biệt hoàn cảnh.

"Chờ tôi một chút, tại sao đột nhiên muốn tìm tôi cùng đi ăn cơm?"
Hứa Thanh Khê chỉnh sửa chiếc xắc đeo trên cánh tay một chút.

"Gia đình cùng nhau ăn cơm, ông nội cũng đi!" Quân Nhật Đình nhàn nhạt nói.

Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, thì ra là vậy.

Quả nhiên lúc bọn họ đến nơi, cả nhà đã đều đến đông đủ, ngay cả ông Hai Phong cũng đã có mặt.


"Con chào ông nội ạ."
Hứa Thanh Khê vừa vào nhà hàng, liền nhìn thấy ông lão mặt mũi hiền từ hòa ái, cô bèn đi lên trước.

Ông Hai Phong nhìn thấy cô thì hết sức vui vẻ, "Ngoan, Thanh Tuệ đến đây, ngồi bên cạnh ông nội này."
Hứa Thanh Khê khom người một chút, rồi quay sang vợ chồng bà Kim Hồng chào một tiếng, "Con chào ba, chào mẹ."
Bất quá hai người đều giữ sắc mặt lạnh lùng.

Hứa Thanh Khê đã quen, cũng không vì không được hoan nghênh mà xấu hổ.

Nhất thời không khí ngột ngạt bao trùm phòng bao an tĩnh, cuối cùng vẫn là Lâm Gia Nghi khéo léo nói cười phá vỡ không khí, "Nếu mọi người đều đã đến, hay là bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên đi.

Lần trước không được ăn thật ngon, vẫn còn có chút tiếc nuối!"
Cô vừa nói vừa gọi nhân viên phục vụ đi vào, gọi thức ăn lên.

"Nhà hàng này rất khó đặt chỗ, may con có bạn thân làm quản lý ở đây nên mới đặt chỗ được, nhất định phải ăn một bữa thật ngon lành mới được."
Cô nói chuyện rất hoạt bát lanh lợi, ngược lại là trêu ghẹo vợ chồng bà Kim Hồng mặt mũi giãn ra phần nào.

"Súp cua nấm hương trứng cút, tôm hấp nước dừa tươi, gà hấp rau cải xanh với xôi,...!Còn nữa, cho một chai rượu thượng hạng, cùng với trái cây thập cẩm tráng miệng."
Lâm Gia Nghi nhanh chóng chọn bảy tám món thức ăn, toàn bộ đều là những món ông Hai Phong, vợ chồng bà Kim Hồng và Quân Nhật Đình thích ăn.

Chờ gọi xong rồi cô vừa cười vừa quay sang nói với Quân Thanh, "Bác trai, gần đây huyết áp của bác hơi cao, nên con không cho bác uống rượu, bác chịu khó uống nước trái cây với dì Hồng nha."
Quân Thanh gật đầu một cái, xưa nay ông vẫn luôn nghiêm túc, lúc này khóe môi hơi giãn ra, có thể thấy tâm trạng hôm nay khá tốt.

Lâm Gia Nghi lúc này mới đem thực đơn đưa cho mọi người, "Mọi người xem thử, còn có cái gì muốn bổ sung không?"
Thấy một mình cô tả xung hữu đột sắp đặt hết thảy, chu toàn mọi mặt.

Ông Hai Phong không khỏi khen ngợi, "Con bé Gia Nghi này vẫn chu đáo như mọi khi."
"Cũng không phải là, đứa nhỏ này luôn luôn hiểu chuyện, để cho người tĩnh tâm nhiều."
Bà Kim Hồng nghe ông Hai Phong khen Lâm Gia Nghi, vội vàng đáp lời một bên, "Không giống như vài người...!Cả ngày chỉ biết rước phiền toái cho cả nhà.".