Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 394: Còn Phải Nén Giận






Quân Nhật Đình nghe mẹ mình nói vậy thì nguy hiểm híp mắt.

Hiển nhiên, mẹ mình đổ lỗi chuyện nhà họ Lê quyết liệt là do Cố Thanh Tuệ trên thân.

"Chuyện này không liên quan tới Thanh Tuệ, nhà họ Lê bọn họ muốn quyết đấu thì nhà họ Quân chúng ta cũng không sợ, hơn nữa, con còn không có tính sổ với nhà họ Lê bọn họ mà bọn họ còn dám trả đũa trước."
Bà Kim Hồng nghe vậy thì không hiểu lắm.

Quân Thanh lại nhìn ra vấn đề trong đó.

"Xem ra con cũng biết chuyện gì xảy ra, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Bà Kim Hồng thấy thế thì quay qua nhìn Quân Nhật Đình.

Ngay cả Hứa Thanh Khê cũng khó hiểu nhìn anh.

Quân Nhật Đình cũng không muốn giấu giiếm việc này, kéo Hứa Thanh Khê ngồi xuống một bên.

Anh cũng không có nói gì mà rút mấy tờ khăn giấy ra.

"Lau đi."
Anh đưa cho Hứa Thanh Khê, trong mắt tràn đầy áy náy.

"Để em chịu oan ức rồi.”

Hứa Thanh Khê vốn oan ức, nghe anh nói như vậy thì hốc mắt hơi nóng lên, tuy nhiên lại bị cô miễn cưỡng nhịn xuống, trong lòng cũng rất ấm áp.

"Không sao, anh mau nói cho cha mẹ biết là chuyện gì xảy ra đi."
Khóe mắt cô nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của bà Kim Hồng, khuyên.

Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó nói ra chuyện mà anh vẫn luôn giấu.

"Lê Ngọc Mỹ liên kết với người bên ngoài hãm hại con mấy lần..."
Anh kể sơ một lược chuyện nửa tháng trước, khiến bà Kim Hồng nghe đến trợn mắt hốc mồm.

"Không thể nào! Ngọc Mỹ không phải là người như thế."
Bà ta vô thức phản bác.

Quân Nhật Đình thấy thế thì không có nói nữa mà nhìn cha mình.

Có thể nói, anh đã sớm ngờ tới thái độ của mẹ mình.

Không thì anh cũng sẽ không cố ý đợi đến nhà họ Lê có động tác mói kể chuyện này ra.

Mà Hứa Thanh Khê đã sớm chấn kinh đến không biết nên nói cái gì.

Giống như bà Kim Hồng, cô cũng biết tâm tư của Lê Ngọc Mỹ với Quân Nhật Đình, hoàn toàn không thể.

Nhưng lời này là Quân Nhật Đình nói, anh cũng không cần nói xấu Lê Ngọc Mỹ.

Cho nên rất có thể chuyện đúng là như anh nói.

Cô trầm mặc ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình, bởi vì chuyện này cô cũng không tiện phát biểu.

"Được rồi, nếu đã có nhân chứng vật chứng, Nhật Đình cũng không lý do gì mà vu oan cho nhà họ Lê, chuyện này coi như xong."
Quân Thanh thấy con trai mình chờ mình lên tiếng thì nhìn chung quanh một vòng rồi trầm giọng nói.

"Nhưng mà..."
Bà Kim Hồng còn muốn nói điều gì nhưng lại bị Quân Thanh cắt ngang.

"Không có nhưng nhị gì cả, chuyện này Nhật Đình làm rất đúng, không có lý nào bị người ta gài bẫy mà còn phải nén giận.”
"Nói thì nói như thế cũng không sai, nhưng nhà họ Lê rút vốn cũng mang tới tổn thất rất lớn cho công ty."
Bà Kim Hồng vẫn không hài lòng lầm bầm.

Quân Thanh mím môi, không cách nào phản bác.

Hứa Thanh Khê cũng không biết nên nói như thế nào, vô thức nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình vỗ vỗ tay của cô, trầm giọng nói: "Bây giờ tổn thất cũng đỡ hơn sau này tổn thất, hơn nữa, con cũng sẽ không để cho chúng ta tổn thất vô ích."

Hiển nhiên anh đã có kế hoạch, chỉ là không muốn nói với hai người bà Kim Hồng.

Cũng không phải anh không tin cha mẹ mình mà bây giờ còn chưa có hoàn toàn chứng thực thì càng ít người biết càng tốt.

Mà có Quân Nhật Đình cam đoan, bà Kim Hồng và Quân Thanh không nói gì nữa mà đi luôn.

"Đi thôi, lên lầu thay quần áo khác."
Chờ cha mẹ đi rồi thì Quân Nhật Đình mới nắm tay Hứa Thanh Khê lên lầu: "Mẹ anh tính tình hơi nóng nảy, chuyện gì cũng chỉ nhìn một mặt, chuyện vừa rồi anh mong em đừng so đo với bà ấy."
Hứa Thanh Khê biết anh đang muốn hòa giải hiềm khích giữa cô và bà Kim Hồng, lắc đầu nói: "Yên tâm, em sẽ không để bụng, chỉ vì mẹ lo lắng cho công ty.”
Cô nói xong, bỗng nhiên hơi áy náy: "Xin lỗi, hình như em lại gây phiền toái cho anh."
Mặc dù vừa rồi Quân Nhật Đình không có nói rõ tại sao Lê Ngọc Mỹ muốn tính toán anh, nhưng trong lòng cô cũng đoán được.

Có lẽ người mà Lê Ngọc Mỹ muốn tính toán hoàn toàn không phải là Quân Nhật Đình mà là cô, chỉ vô tình bị Quân Nhật Đình gặp được thôi.

Quân Nhật Đình cũng nhìn thấy vẻ áy náy trên mặt cô, ôm cô vào trong ngực.

"Nói ngốc gì đó? Chuyện này không có liên quan tới em.”
Hứa Thanh Khê ngửi được mùi thơm ngát trong ngực anh, cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu một chút nhưng vẫn không yên lòng.

"Mặc dù em không hiểu công ty vận hành như thế nào nhưng tập đoàn Lê Thị rút vốn, chắc chắn phản ứng dây chuyền sẽ rất lớn, đến lúc đó chắc chắn bên phía công ty sẽ có ý kiến, em sợ anh sẽ bị người ta dị nghị.”
Cô nói xong thì nhìn Quân Nhật Đình, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.

Quân Nhật Đình nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của cô thì vừa thấy ấm áp vừa thấy đau lòng.

"Yên tâm, Lê Thị rút vốn còn không đến mức khiến cho Tập Đoàn Quân Thị tổn thất lớn, hơn nữa chuyện này cũng không phải do chúng ta, bên phía Ban Giám đốc sẽ không nói gì."
Anh hôn lên trán Hứa Thanh Khê, khẽ nói: "Hơn nữa, nếu như Lê Thị không chịu buông tha thì anh cũng sẽ không nương tay, đừng lo lắng.”
Hứa Thanh Khê gật đầu.

Mấy ngày sau đó, thủ đô hết sức náo nhiệt.

Nhất là chuyện nhà họ Quân và nhà họ Lê huyên náo xôn xao ở thủ đô.

Không nói đến trước đây hai nhà thân nhau như anh em, vốn không ít người còn tưởng rằng hai nhà đang đùa giỡn, mãi đến hai nhà đánh lên thị trường chứng khoán thì tất cả mọi người mới tin tưởng nhà họ Lê và nhà họ Quân quyết chiến với nhau.

Hai ngày này hai công ty đấu tranh, chèn ép lẫn nhau trong thương nghiệp.

Khiến cổ phiếu vốn không ổn định của bọn họ cũng bị rung chuyển.

Hôm nay không phải nhà họ Quân hạ xuống mấy phần trăm thì ngày mai Tập đoàn Lê Thị điên cuồng rớt giá.

Nhịp tim của mấy người chơi cổ phiếu cũng thay đổi theo tỉ giá cổ phiếu lên xuống, hoàn toàn không chịu nổi.

Thậm chí mấy người có bệnh tim đều bị kích thích tới vào bệnh viện, khiến cho hai công ty bị không ít lời qua tiếng lại.


Đương nhiên, hai công ty đọ sức cũng có không ít nhìn thấy mà mừng.

Dù sao cho dù công ty nào bị thương thì cũng là một cơ hội cho bọn họ ra mặt.

Tuy nhiên cuối cùng thì nội tình của nhà họ Lê không có mạnh như nhà họ Quân.

Đừng xem hai công ty phát triển tương xứng nhưng nhà họ Lê làm giàu đa phần đều nhờ nhà họ Quân giúp đỡ.

Cũng là bởi vì như thế nên nhiều lúc nhà họ Lê đều bị nhà họ Quân nắm thóp.

Nói cách khác, chính là trong trận đọ sức này thì từ đầu đến cuối nhà họ Quân vẫn luôn đè ép nhà họ Lê.

Người nhà họ Lê cũng hiểu điều này, cũng càng thêm tức giận.

Quan trọng nhất chính là nhà họ Lê bọn họ tuyệt đối không thể thua trong trận đọ sức này.

Nếu không sau này nhà họ Lê bọn họ cũng không còn mặt mũi đặt chân ở thủ đô.

"Ngọc Mỹ, con thường tiếp xúc với Quân Nhật Đình, con hiểu bao nhiêu về Tập đoàn Quân Thị? Có cách gì để Tập đoàn Lê Thị chúng ta đột kích ngược hay không?"
Ông Lê cũng bị ép tới gấp gáp, hỏi ra một câu rất là ngu.

Nhưng mà Lê Ngọc Mỹ cũng không có phát hiện, hoặc là nói cô ta còn muốn nhà họ Quân gặp chuyện hơn cả cha cô ta.

Bởi vì chỉ có như vậy thì Quân Nhật Đình mới đi cầu xin cô ta.

Cô ta muốn Quân Nhật Đình phải hối hận khi đã đối xử với cô ta như vậy.

"Chắc chắn là có cách, chỉ là chúng ta không chịu đi tìm.”
Cô ta cắn răng trầm giọng nói, trong mắt tràn đầy tính toán.

Cũng không biết cô ta nghĩ ra cách gì, đáy mắt lóe lên vẻ quyết tâm: "Cha, con có cách!"
"Cách gì?"
Ông Lê kinh ngạc nhìn cô ta.

Lê Ngọc Mỹ phẫn hận nói: "Trước mắt Lê Thị chúng ta bị nhà họ Quân chèn ép, nếu như chúng ta liên thủ với người khác thì sao?”.