Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 393: Oan Cho Cô Ấy






"Cô Lê, cô có thể giải thích với chút tôi một chút về chuyện cô vào đồn cảnh sát hay không?"
"Cô Lê, bên ngoài đồn đại rằng lần này cô vào đồn cảnh sát là bị người ta vu khống? Là thật hay giả?"
"Cô Lê, cô có suy nghĩ gì về chuyện nhà họ Lê với nhà họ Quân tuyệt giao với nhau không?"
"Cô Lê..."
Lê Ngọc Mỹ đi theo bố mình tới xử lý một ít chuyện ở công ty, đang định về nhà họ Lê thì bị các phóng viên canh giữ ở dưới lầu vây quanh.

Cũng may bảo vệ của công ty kịp thời chạy tới, mấy phút sau, cuối cùng hai người cũng ngồi lên xe.

Lê Ngọc Mỹ mặt không thay đổi nhìn các phóng viên vẫn không chịu từ bỏ ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt lạnh lẽo.

Cô ta không ngờ Quân Nhật Đình lại nhẫn tâm như vậy, giam cô ta vào cục cảnh sát nửa tháng mà không hỏi tới.

Nếu như không phải cha mẹ của cô ta nhờ vẻ người ta thì chỉ sợ bây giờ cô ta còn chưa ra được.

Đang lúc cô ta suy nghĩ đến nhập thần thì giọng nói lạnh lẽo của cha cô ta vang lên bên tai.

"Sau này không cho phép con có bất kỳ lui tới nào với nhà họ Quân nữa, những toan tính trong lòng con cũng nên dẹp đi.”
Lê Ngọc Mỹ mấp máy môi, trong mắt lóe lên vẻ đau khổ.

Ông Lê thấy vậy thì cũng không nói thêm nữa, định đợi về nhà sẽ để cho bà Lê làm công tác tư tưởng với cô ta.

Bên phía nhà họ Quân, dù là Quân Nhật Đình có chuẩn bị trước rồi nhưng vẫn động tác này của nhà họ Lê làm cho công ty rung chuyển không thôi.


Dù sao hai nhà công ty hợp tác không ít.

Bây giờ nhà họ Lê rút vốn, toàn bộ hạng mục hợp tác ngưng lại, càng vì tin tức trên mạng mà giá cổ phiếu giảm lớn, cổ đông rối loạn.

Quân Nhật Đình bận tối mày tối mặt, trưởng bối nhà họ Quân xem được tin tức này thì cũng không hiểu ra sao.

"Không phải bình thường quan hệ giữa bà với bà Lê rất tốt hay sao, mau gọi điện thoại tới hỏi thăm."
Quân Thanh nhìn thấy bà Kim Hồng sốt ruột thì đề nghị.

Bà Kim Hồng nghĩ thấy cũng phải, vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi.

Không đầy một lát thì điện thoại được kết nối.

"Lê..."
Bà Kim Hồng mới nói một chữ thì bị bà Lê lạnh giọng đánh gãy.

"Bà Kim, tôi biết bà muốn nói cái gì, chuyện này không có gì để giải thích, đã Nhật Đình nhà bà muốn trút giận thay cho Hứa Thanh Tuệ thì nhà họ Lê tôi cũng không phải dễ bị bắt nạt, cứ như vậy đi, sau này cũng đừng nhắc đến giao tình giữa hai nhà nữa."
Dứt lời, bà ta cúp máy.

Bà Kim Hồng sửng sốt.

"Người ta nói sao?"
Quân Thanh thấy bà ta không nói lời nào, nhíu mày hỏi thăm.

Bà Kim Hồng hoàn hồn, trên mặt lập tức tràn đầy lửa giận.

"Hứa Thanh Tuệ!"
Bà ta cắn răng nghiến lợi kêu, cũng không giải thích cho Quân Thanh mà đi thẳng tới nhà của Quân Nhật Đình.

Quân Thanh nhìn bóng lưng bà ta rời đi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc nhưng cũng đi theo.

Hai người tới nơi, quản gia nhìn thấy hai người đến với vẻ mặt không thiện, vừa nháy mắt với người hầu vừa mỉm cười chào hai vợ chồng nhà họ Quân.

"Ông chủ, bà chủ."
Bà Kim Hồng cũng không thèm nhìn anh ta, đi thẳng vào phòng khách.

"Gọi Hứa Thanh Tuệ xuống cho tôi.”
Quản gia nghe được giọng điệu tràn ngập mùi thuốc súng của bà ta thì trong lòng hơi bồn chồn, cẩn thận từng li từng tí đáp lại: "Đã gọi người đi thông báo rồi."
Bà Kim Hồng nghe vậy thì mới buông tha cho anh ta.

Quản gia thấy thế thì lấy cớ châm trà mà ra khỏi phòng khách.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Quân Nhật Đình.


"Cậu chủ, bà chủ đến tìm mợ chủ, trông bà ấy rất tức giận."
Quân Nhật Đình nhíu mày: "Cậu xem chừng bọn họ, đừng để bọ họ cãi nhau, tôi về ngay.”
Quản gia gật đầu, dẫn theo người hầu đã chuẩn bị sẵn nước trà đi vào phòng khách.

Cũng trong lúc đó, phòng ngủ trên lầu.

Hứa Thanh Khê biết được Bà Kim Hồng tới thì còn rất khó hiểu.

Bởi vì cô tập trung nghiên cứu thiết kế mới nên hoàn toàn không biết tin tức lan truyền trên mạng.

"Tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây."
Cô gật đầu, buông bút vẽ xuống đi theo người hầu xuống lầu.

"Mẹ, bố."
Sau khi xuống lầu, cô nhìn thấy bà Kim Hồng và Quân Thanh ngồi trong phòng khách, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

Bởi vì gương mặt bà Kim Hồng tràn đầy lửa giận khiến cô không nhịn được mà tự kiểm điểm lại mình, chẳng lẽ mấy ngày nay cô đã làm chuyện gì khiến cho bà ta không vui?
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung thì bị tạt một ly nước vào mặt.

"Đừng gọi tao là mẹ, tao không dám nhận!”
Bà Kim Hồng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Quân Thanh thấy thế thì cau mày, mặc dù không hài lòng với hành động của vợ mình nhưng cũng không nói gì.

Ngược lại là Hứa Thanh Khê bị tạt cho ngơ ngẩn.

"Mẹ, con làm gì khiến mẹ tức giận sao?”
Cô gỡ lá trà trên mặt xuống, cố nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, trầm giọng hỏi.

"A, làm cái gì? Làm sao, bây giờ còn giả ngu với tao!"
Bà Kim Hồng nhìn vẻ mặt vô tội của cô thì lửa giận bừng bừng lên.

Bà ta chỉ vào Hứa Thanh Khê chửi ầm lên: "Tao đã nói mày là sao chổi, lúc trước không nên mềm lòng, phải kêu Nhật Đình đuổi mày đi! Nhìn chuyện tốt mà mày làm đi, mấy chục năm giao tình giữa nhà chúng tao và nhà họ Lê đã bị mày hủy sạch!”
Hứa Thanh Khê sửng sốt: "Có ý gì?"
Bà Kim Hồng thấy lúc này mà cô còn giả ngu, tức giận đến toàn thân run rẩy.

"Còn giả vờ? Mày dám nói Nhật Đình nhốt Mỹ Ngọc vào đồn cảnh sát không phải là ý của mày?"
Hứa Thanh Khê chấn kinh.

"Nhật Đình nhốt cô Lê vào đồn cảnh sát?"
Cũng không trách cô kinh ngạc như thế, bởi vì Quân Nhật Đình hoàn toàn không có nói với cho cô chuyện của Lê Ngọc Mỹ.

Mà Bà Kim Hồng thấy dáng vẻ lúc này của cô thì cũng hơi chần chờ một chút.


Bởi vì dáng vẻ Hứa Thanh Khê không giống như là đang giả vờ.

"Làm sao? Chẳng lẽ mày không biết chuyện này?"
Hứa Thanh Khê vô thức lắc đầu: "Việc này con không biết thật!”
Bà Kim Hồng nghe vậy thì một hơi kẹt ở lồng ngực.

Bà ta phẫn hận nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, cắn răng nói: "Tao mặc kệ mày không biết thật hay giả không biết, mày phải giải quyết chuyện này cho tao, đi xin lỗi nhà họ Lê, để cho bọn họ không rút vốn lại nữa.”
Hứa Thanh Khê kinh ngạc.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới mâu thuẫn sẽ lớn như vậy, lại khiến Tập đoàn Lê Thị rút vốn.

Dù sao trong ấn tượng của cô thì hợp tác giữa nhà họ Lê và nhà họ Quân chiếm thu nhập cả nửa năm của hai công ty.

Ngay khi cô suy nghĩ xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì bà Kim Hồng hiểu lầm cô không muốn đi xin lỗi, sắc mặt đã hòa hoãn lại trở nên lạnh lẽo.

"Sao nào? Kêu mày đi xin lỗi oan ức cho mày lắm sao?”
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, vô thức há miệng muốn nói gì nhưng còn chưa nói ra thì đã bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang.

"Đương nhiên là oan ức cho cô ấy!"
Chỉ thấy Quân Nhật Đình lạnh lẽo, nghiêm mặt từ ngoài cửa đi vào.

Bà Kim Hồng và Quân Thanh nhìn thấy anh thì nhíu mày lại.

"Sao con lại về đây? Giải quyết xong chuyện của công ty rồi?”
Quân Thanh bất mãn hỏi thăm.

Quân Nhật Đình nhìn ông một cái, lạnh lùng nói: "Chuyện của công ty không vội, không biết cha mẹ tới là có chuyện gì?"
Anh nói xong, đi thẳng đến bên cạnh Hứa Thanh Khê, đứng sóng vai cô.

Bà Kim Hồng nhìn thấy tình cảnh như vậy thì sao lại không nhận ra được là con trai ngoan của bà cố ý về làm chỗ dựa cho Hứa Thanh Tuệ.

Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng bà ta lại bùng phát.

"Chuyện gì? Vậy phải hỏi vợ ngoan của con, nhà họ Lê với nhà chúng ta thân thiết mấy chục năm, rốt cuộc nó đã làm cái gì mà khiến cho nhà họ Lê không thèm để ý tới tình nghĩa mà quyết đấu với nhà chúng ta?”.