Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 392: Làm Sai Thì Phải Bị Trừng Phạt






Tối hôm qua, nhà họ Lệ sau khi nhận được tin tức, đã trực tiếp chạy đến cục cảnh sát.

Vốn dĩ họ muốn bảo lãng người ra trước, sau đó mới tới nhà họ Quân giải thích.

Nhưng sự việc không theo dự tính, Lê Ngọc Mỹ làm việc hại người có chứng cớ rõ ràng, không thể bảnh lãnh ra ngoài.

Bà Lê ngay đêm đó liền muốn đi tìm Quân Nhật Đình, để anh thả người ra, nhưng bị ông Lê ngăn cản.

“Lúc này mà sang bên ấy, Quân Nhật Đình e là cũng không gặp chúng ta, đợi qua đêm nay, chúng ta lại đi tìm cậu ta, hẳn là lúc ấy cũng đã hết tức giận rồi.”
Sau khi nghe ông Lê phân tích, bà Lê đồng ý.

Vì vậy, sáng sớm hôm nay hai người mới tới nhà mới bên này.

Quản gia từ sớm đã được Quân Nhật Đình dặn dò, nếu ông bà Lê có tới, thì nói khéo để hai người đó đến công ty.

Ông Lê không hề biết, hành động của họ sớm nằm trong dự tính của Quân Nhật Đình.

Hai người đang vội vàng muốn cứu con gái, lại nghe nói Quân Nhật Đình đã sớm đến công ty rồi, vội vàng lái xe đến tập đoàn Quân thị.

Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng đến nơi.

“Tổng giám đốc, bố mẹ của cô Lệ đến rồi.”

Hà Văn Tuấn gõ nhẹ cửa đứng ngoài thông báo.

Quân Nhật Đình biết được tại sao họ lại đến, cũng không ngăn cản.

“Dẫn họ vào phòng khách.”
Hà Văn Tuấn gật đầu, xoay người đi sắp xếp.

Qua một lúc, bọn họ gặp mặt ở phòng khách.

“Chú Lê, dì Lê.”
Quân Nhật Đình lễ phép chào hỏi hai người, ngược lại khiến vợ chồng hai người ngượng ngùng.

“Nhật Đình, hôm nay chú dì tới đây, chắc cháu cũng biết, việc này dì nghĩ chắc có gì đó hiểu nhầm thôi.”
Bà Lệ cười cười, nhẹ giọng nói.

Quân Nhật Đình hơi cong khóe miệng lên, không vội vàng trả lời, mà nhìn về phía ông Lê.

“Chú Lê cũng cho là như vậy?”
Bà Lệ thấy vậy, muốn nói gì đó, nhưng lại bị ông Lệ ngăn lại.

Ông nhìn ra được, chuyện này con gái ông không phải vô tội, nếu nói là hãm hại, thật sự là có khả năng.”
Dù sao cũng là con gái mình, nó nghĩ gì ông vẫn là hiểu.

“Nhật Đình, sự việc lần này là do Ngọc Mỹ sai, chú ở đây xin lỗi con, chỉ cần con thả nó ra, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự xảy ra.”
Quân Nhật Đình cười nhẹ.

“Chú Lê, chú có thể vẫn chưa biết, chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra.”
Anh giả vở lỡ miệng, khiến ông bà Lệ vẻ mặt ngưng trọng.

“Nhật Đình, lời này của cháu là có ý gì?”
Vẻ mặt Quân Nhật Đình cũng trở nên nghiêm trọng.

“Chú Lê, việc lần này, cho dù chú nói thế nào, cháu cũng không thể bỏ qua, bởi vì Lê Ngọc Mỹ không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trước đó, cô ấy liên kết với người ngoài bắt cóc vợ của cháu, còn có mẹ cháu.”
Ông Lệ vẻ mặt kinh hoàng, bà lệ thì lại càng không thể tin.

“Không thể nào! Lê Ngọc Mỹ của chúng tôi không thể làm ra những chuyện như vậy!”
Quân Nhật Đình liếc mắt nhìn bà, giọng nói mang theo tức giận: “Cũng bởi vì tôi nghĩ không có khả năng, vì vậy chưa bao giờ từng nghi ngờ cô ta.”
Bà Lệ bị anh mắt của Quân Nhật Đình dọa sợ, sau khi tỉnh táo lại, vừa xấu hổ vừa ảo não.

Bà đã mấy chục tuổi rồi vậy mà lại bị một đứa mới hai mấy tuổi đầu dọa sợ, làm sao mà không phiền não cơ chứ.

“Cho dù Ngọc Mỹ của chúng tôi có làm ra chuyện đó thật, thì cũng là do nó nhất thời hồ đồ, Nhật Đình, Ngọc Mỹ nhà dì và con quen biết lâu như vậy, lẽ nào con không nhận ra tình cảm của nó sao?”
Dù buồn nhưng con gái vẫn là quan trọng nhất.


Bà biết chuyện lần này mà con gái bà làm đã thật sự trọc giận Quân Nhật Đình rồi, định dùng tình cảm làm quân cờ cứu con bé.

Có thể nói, bà Lệ nói câu này khiến cho Quân Nhật Đình thật sự là ngạc nhiên.

Bởi vì anh chưa từng nghĩ tới Lê Ngọc Mỹ sẽ có tình cảm với anh, dù sao thì khi bình thường họ gặp nhau, Lê Ngọc Mỹ chưa bao giờ để lộ ra.

Anh sững người một lúc, sau khi tỉnh táo lại mới lạnh lẽo nói: “Bà Lệ, tôi nghĩ bà đang có sự hiểu nhầm, tôi và cô ấy chỉ là bạn bè, chuyện này Lê Ngọc Mỹ cũng biết.”
Trong tích tắc, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

Ông bà Lê cũng nhận ra điều đó, nhưng không để ý, dù sao bọn họ đều đang nghĩ làm thế nào để Quân Nhật Đình tha cho Lê Ngọc Mỹ.

“Cho nên, cậu quyết tâm không thả người đúng không?”
Ông Lệ chất vấn với ngữ khí tức giận: “Thậm chí cậu cũng không nể mặt giao tình giữa hai nhà hay sao?”
Quân Nhật Đình nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của ông ta, không sợ hãi mà đáp lại.

“Ông Lê, so về tuổi tác ông lớn hơn tôi rất nhiều, phải càng hiểu rõ hơn đạo lí sai thì phải bị phạt?”
Ông Lê nghe thấy anh đang dạy dỗ mình, ánh mắt tràn đầy tức giận.

Rõ ràng, chuyện lần này không thể giải quyết.

Thậm chí, ông còn bị nó nói lớn mà không hiểu chuyện.

“Được, được lắm!”
Ông Lệ tức giận nhìn Quân Nhật Đình, sau đó rời đi.

“Ông nó…”
Bà Lệ thấy chống mình rời đi, vô thức gọi theo, nhưng ông Lệ chẳng để ý tới bà, không còn cách nào, bà Lệ chỉ đành đuổi theo, trước khi đi bà còn trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình.

Hà Văn Tuấn đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy hai người giận dữ rời đi, cẩn thận nhìn vào trong phòng khách.

Anh nhìn vẻ mặt khó chịu của tổng giám đốc mình, đang muốn quay đầu bỏ chạy, thì bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Hà Văn Tuấn.”
“Có!”
Anh vô thức đáp lời, cả người đã đứng ngay ngắn trong phòng khách.

“Cho người theo dõi nhà họ Lê.”
Quân Nhật Đình biết nhà họ Lê chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, vì vậy mới bảo Hà Văn Tuấn đi theo dõi.

Thực tế đúng như những gì mà Quân Nhật Đình nói.

Nhà họ Lê sau khi ra khỏi tập đoàn Quân thị, thì lên xe bàn bạc.

“Ông nó à, Ngọc Mỹ nhà chúng ta thì phải làm sao? Nhà họ Quân không chịu thả người, cảnh sát sẽ không cho thả người đâu.”

Bà Lê buồn phiền nói.

Ông Lê cũng trầm ngâm, ánh mắt ám trầm.

“Yên tâm, Ngọc Mỹ sẽ không xảy ra chuyện, thủ đô này cũng không phải của nhà họ Quân.”
Những ngày tháng tưởng như êm đềm, nhưng lại là song ngầm dữ dội.

Quân Nhật Đình vốn tưởng rằng nhà họ Lê sau khi không lay động được anh, sẽ đi tìm mẹ anh để cầu tình, nhưng mấy ngày qua, nhà họ Lê lại không hề có động tĩnh gì.

Đương nhiên, dù vậy anh cũng không thể không phòng bị.

Hơn nữa hai nhà họ vẫn còn hạng mục hợp tác, nhưng động tĩnh nhỏ bên trong lại không phải là ít.

Những chuyện này, Hứa Thanh Khê đều không biết gì.

Sau khi Quân Nhật Đình nói mọi việc đã kết thúc, cô lại bắt đầu cuốn theo guồng quay công việc.

Những lúc rảnh, co cũng cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

Nghĩ kĩ lại, phát hiện mấy hôm nay lại không hề gặp Lê Ngọc Mỹ.

Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cũng không quan tâm.

Dù sao thì Lê Ngọc Mỹ là ngươi bận rộn, thình thoảng có thời gian rảnh cũng không có nghĩa là cô ta luôn rảnh rỗi.

Ngay khi tưởng rằng cuộc sống đã trở về bình yên vốn có, một tin tức đã làm nổ tung toàn bộ giới thương gia thủ đô.

“Tập đoàn Lê thị và tập đoàn Quân thị rạn nứt”
“Thiên kim tập đoàn Lê thị bị người khác hãm hại!”
“Hai tập đoàn lớn rạn nứt, tin đồn hay có ẩn tình khác?”
Sau nửa tháng, nhà họ Lê cũng đã có động tĩnh Lê Ngọc Mỹ cuối cùng cũng được đón ra khỏi cục cảnh sát.

Sau khi đón được người, tập đoàn Lê thị vội vàng chấm dứt hợp đồng với tập đoàn Quân thị, bồi thường một số tiền lớn.

Cũng không biết là những phóng viên đó lấy được thông tin ở đâu, đều rôm rả đưa thông tin lên mạng, khiến tập đoàn Quân thị náo loạn không thôi..