Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 382: Tuyệt Đối Không Bỏ Qua






Lê Ngọc Mỹ rời đi nhưng cũng không lái xe đi ngay.

Cô ta ngồi trong xe dữ tợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Khê.

Không biết hai người đó đang nói gì mà cười vô cùng vui vẻ, rốt cuộc ghen tị trong lòng không che giấu được nữa mà hiện lên mặt, khiến mặt cô ta trông vô cùng dữ tợn.

Đúng lúc này di động bên cạnh bỗng nhiên vang lên.

Cô ta mắt cũng không thèm nhìn mà nhận điện thoại, giọng điệu vô cùng không tốt.

“Ai?”
“Sao vậy, mới mấy ngày không liên lạc, cô chủ Lê quên mất đối tác này rồi sao?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Diệu Tư.

Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế sự tức giận trong lòng mới giảm một chút, mặc dù vậy cô ta cẫn không muốn gặp Diệu Tư.

“Cô tìm tôi chắc không phải để nói mấy câu vô nghĩa này chứ?”
Diệu Tư nghe vậy, thu lại vẻ đùa cợt, trầm giọng nói: “Cô chủ Lê có cảm thấy mấy ngày này kế hoạch tiến triển chậm quá rồi không?”
Lê Ngọc Mỹ đã sớm đoán được lý do cô ta gọi tới, nghe ra trong giọng điệu của cô ta có vài phần chất vấn, cười lạnh: “Cô tưởng tôi bị ngu sao, phải biết rằng quan hệ của tôi cùng Hứa Thanh Khê trước kia không tốt, đột nhiên nhiệt tình với cô ta như vậy, người ta không nghi ngờ tôi đã là không tệ rồi”
Diệu Tư chắc chắn hiểu được điều đó.


Nhưng mà cô ta không thể trơ mắt nhìn được.

Không nói tới việc lúc trước có tin đồn rằng Quân Nhật Đình muốn giao dịch với người khác cái USB kia, chính là đêm qua có đến hai sự bất ngờ, anh ta thật sự sợ rằng cái USB kia đã bị người khác lấy mất.

“Tôi không cần biết lý do của cô, cô mau chóng làm cho xong việc đi”
Anh ta lớn tiếng ra lệnh xong cũng không đợi Lê Ngọc Mỹ đáp lại đã ngắt điện thoại.

Điện thoại đột nhiên bị ngắt khiến Lê Ngọc Mỹ tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng.

Lớn như vậy rồi cô ta còn chưa bị ai đối xử như vậy bao giờ.

“Đáng ghét”
Cô ta hung hăng đập một cái, không nghĩ tới đụng trúng kèn xe khiến cô ta giật mình, nhờ vậy mà tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.

Cô ta nhìn vào nhà họ Quân, thấy không kinh động đến người trong nhà mới khởi động xe rời đi.

Qua mấy ngày sau mọi chuyện lại trở lại như cũ.

Ban ngày, Quân Nhật Đình đến công ty xử lý công việc, Hứa Thanh Khê ở nhà thiết kế bản thảo, thỉnh thoảng lại đến chi nhánh công ty họp.

Tình cảm giữa hai người cũng dần tốt lên, người làm vẫn âm thầm chú ý không để bà Quân tức giận.

Nếu cứ như vậy sau này cô ta muốn đuổi Hứa Thanh Khê đi sợ sẽ càng khó.

Không được, cô ta phải nghĩ biện pháp.

Hứa Thanh Khê không biết những việc này, mấy ngày nay ở chung với Quân Nhật Đình cô cảm thấy rất ngọt ngào.

Còn về những chuyện không vui cô đều tạm thời gạt sang một bên.

Cô thầm nghĩ muốn cùng Quân Nhật Đình trải qua những ngày tháng vui vẻ.

Sau này cũng có kỷ niệm để nhớ lại.

Cũng vì ý nghĩ này nên cô vẫn luôn rất thân mật với Quân Nhật Đình, anh vì vậy mà mấy ngày nay tâm tình cũng rất tốt.

Mặc dù chuyện bên phía Hà Văn Tuấn không có tiến triển cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Đương nhiên Hà Văn Tuấn cũng phát hiện ra sự khác thường này, địa vị của Hứa Thanh Khê trong lòng cậu cũng tăng lên một chút.

E rằng vị mợ chủ này trong tương lai cũng sẽ không thua kém chủ tịch đâu.


Vừa nghĩ cậu ta vừa báo cáo tin tức.

“Chủ tịch, người của chúng ta đã đi điều tra rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kiều Nô đâu”
Quân Nhật Đình nghe xong nét mặt nghiêm túc hẳn lên.

“Thuộc hạ của cô ta có nói gì không?”
Hà Văn Tuấn lắc đầu: “Những ngời này sống chết không chịu nói, chúng ta lấy vân tay của bọn họ tra xét trên Web Thống kê Quốc tế, những người này đều có tiền án phạm tội, đây là tư liệu về họ”
Cậu nói xong đưa ra một tập tài liệu.

Quân Nhật Đình nhận lấy tập tài liệu xem xét rồi vài lần rổi để sang một bên.

“Nếu là tội phạm truy nã quốc tế, cậu liên hệ với cảnh sát quốc tế thử xem, trả bọn chúng lại cục cảnh sát đi”
Hà Văn Tuần gật đầu, chần chừ nói: “Không biết người phụ nữ kia ở đâu?”
Quân Nhật Đình hiếp mắt, ngón tay đặt trên bàn gõ gõ.

Cũng không biết qua bao lâu sau anh mới hoàn hồn lại.

“Cậu không tìm thấy người, tôi nghĩ là cô ta không ở trong thành phố nữa rồi”
Hà Văn Tuấn nghe nói như thế, thật sự kinh ngạc.

“Làm sao như vậy được? Người của chúng ta vẫn luôn giám sát khắp nơi, cô ta chạy như thế nào được chứ?”
Quân Nhật Đình biết cậu không tin, lạnh lẽo liếc nhìn một cái, khẽ cười: “Tại sao lại không thể chứ, cậu đừng quên, cô ta làm sao mà tiếp cận chúng ta ngay dưới mí mắt chúng ta chứ”
Hà Văn Tuấn nghe vậy, sắc mặt càng khó coi.

“Hiện tại chúng ta phải tra như thế nào đây?”
Trong mắt Quân Nhật Đình hiện lên ánh sáng, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Có lẽ hiện giờ cô ta phải đi một tuyến đường chỉ còn một con đường, cậu phái người đến bến tàu, quan sát kỹ những chiếc tàu buôn lậu”
Hà Văn Tuấn có vẻ đã hiểu được ý của chủ tịch nhà mình, xoa xoa cằm xoay người đi làm việc.

Quả thực, đúng như lơi Quân Nhật Đình nói, Kiều Nô vẫn luôn không xuất hiện đang ẩn nấp ở bến tàu.

Cô ta đã bàn bạc cùng mọi người, buổi tối khi thuyền rời cảng sẽ mang cô ta rời đi cùng.

“Chắc chắn tối nay sẽ rời đi.”
Cô ta đến khoang thuyền, tìm thuyền trưởng dò hỏi.

Không phải cô ta không tin những người này, mà là cô ta đã bị người ta lừa một lần.

Đáng lẽ ra cô ta đã đi từ hai ngày trước rồi nhưng bởi vì việc riêng mà chậm trễ.

Phải biết rằng bây giờ cô ta còn đang bị truy nã, ở thêm một ngày là nguy hiểm thêm một chút.

“Yên tâm đi người đẹp, đêm nay hàng hóa tới chúng ta liền khởi hành”

Thuyền trưởng nói xong tay chân liền xoa loạn trên người Kiều Nô.

Kiều Nô nhìn bộ dáng ghê tởm của hắn ta, trong lòng vô cùng phản cảm nhưng vẫn phải phối hợp với hắn ta.

“Ôi, ngài gấp cái gì chứ?”
Cô ta nũng nịu yếu ớt oán trách, dưới đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, nhìn tên thuyền trưởng như nhìn một cái xác.

Chờ cô ta rời khỏi nơi này rồi cô sẽ không để hắn sống yên ổn, còn có Quân Nhật Đình cô ta tuyệt đối cũng không bỏ qua!
Trong lúc cô ta đang tính toán trả thù thì Quân Nhật Đình đã nhận được tin tức.

“Tổng giám đốc, đã tra được người phụ nữ kia đang ở cảng biển”
Quân Nhật Đình nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Tìm được người là tốt rồi, tìm được người rồi cũng không sợ cô ta âm thầm làm cái gì nữa.

“Cậu lập tức dẫn người đến chỗ đó, đừng rút dây động rừng, chờ người tới đủ rồi hẵng ra tay.”
Hà Văn Tuấn hiểu rồi liền xoay người đi bố trí.

Quân Nhật Đình nhìn cậu xoay người đi, không biết tại sao trong lòng vẫn không an tâm, kêu người lại.

“Từ từ, tôi cùng đi với các cậu”
Hà Văn Tuấn sửng sốt, lần hành động này rất nguy hiểm, lời khuyên bảo đã đến bên miệng nhưng nhìn thấy nét kiên định trên mặt Quân Nhật Đình nên cậu đanh nuốt xuống.

Đêm đó, tại cảng biển.

Không như trong thành phố yên ắng, nơi này lại rất nhộn nhịp.

Rất nhiều người khuân vác đồ vật lên thuyền.

Mọi thứ nhìn như rất bình thường nhưng thực tế lại không như vẻ bề ngoài của nó.

Suy cho cùng không có công ty vận tải nào chuyển hàng vào ban đêm, nhìn liền biết những mặt hàng được vận chuyển kia chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.

“Hà Văn Tuấn, báo cảnh sát”.