Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 37: Cô Được Lắm






Lâm Gia Nghi trong lòng thầm nghĩ, hai người này sao lại ở cùng nhau?
Cô chưa bao giờ nghe nói Phan Hữu Nam có qua lại gì với Hứa Thanh Tuệ, trong lòng Lâm Gia Nghi tràn đầy nghi ngờ.

Cô bạn đi bên cạnh nãy giờ vẫn cứ lải nhải mãi chưa xong.

Cách đó không xa, hai người vẫn còn đang nói chuyện, nhưng mà từ góc độ hai người bên này nhìn thấy, tư thế lại dần dần thay đổi, thậm chí nhìn còn có chút thân mật.

Lâm Gia Nghi mắt sáng lên, nhanh chóng dùng điện thoại di động quay lại.

Hình ảnh mới vừa chụp nghe tách một cái, hai cái đầu đầu lập tức cùng châu vào, "Thật đúng là cô ta."
"Người đàn bà này không biết xấu hổ, đi khắp mọi nơi gặp ai cũng mồi chài được, được vài ba phần nhan sắc mà tưởng giỏi lắm."
"Gia Nghi, cậu nhất định phải đưa mấy bức ảnh này cho cậu cả, đừng để hắn bị người lừa."
Lâm Gia Nghi ra vẻ bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Dù ra vẻ như thế, nhưng cô đương nhiên sẽ giao cho anh Nhật Đình, cô ngược lại còn muốn xem thử trò vui này một chút, thật là mong chờ anh Nhật Đình thấy được tấm hình này.

Hứa Thanh Tuệ đến lúc đó còn có thể thanh minh thanh nga gì đây?
Cô ta dám qua mặt anh Nhật Đình, hẹn hò với người đàn ông khác, đúng là cái thứ ngựa quen đường cũ, tu tâm dưỡng tính cái gì chứ.

Vừa nghĩ đến chuyện ngay lập tức có thể vạch trần Hứa Thanh Tuệ, trên mặt cô không giấu được hưng phấn.


Hứa Thanh Khê tất nhiên không biết việc cô nói chuyện cùng Phan Hữu Nam, lại có thể xảy ra chuyện từ trên trời rơi xuống như vậy.

Bất quá sau cô tạm biệt Phan Hữu Nam, cũng không rời đi ngay lập tức.

Ông Hai Phong rất thích ăn đồ ăn vặt, nhưng mà đồ ăn vặt cũng phải là loại cao cấp chất lượng.

Hứa Thanh Khê tìm một cửa tiệm bánh dày giò truyền thống gần đó mua, rồi mới trở về quán trà.

Lúc cô trở về chỗ cũ, hai ông bạn già vẫn còn giữ nguyên tư thế như khi cô mới vừa rời đi, đang cùng nhau mặt nhăn mày nhíu vò đầu bứt tóc trên bàn cờ.

Hứa Thanh Khê mỉm cười nhờ tiếp viên lấy cái đĩa để cô bày biện món bánh ông nội yêu thích vào, cô vốn là học thiết kế, về phương diện trình bày món ăn cũng rất quan tâm.

Vừa buông tay khỏi đĩa bánh, liền hiện lên một đĩa thức ăn trưng bày vừa bắt mắt vừa trang nhã.

Ông Tư Tấn nhìn thấy gật gù liên tục, đây cũng một trong những điều làm nên một buổi thưởng thức trà đạo hoàn chỉnh.

Lại thấy Hứa Thanh Khê đem trà cho vào một chiếc chén to rửa trà, sau đó chắt trà ra, rồi mới rót nước sôi vào,… một loạt động tác lưu loát mà tao nhã, tựa hồ đối với việc này cô cực kỳ thành thạo.

Hơn nữa bản thân cô cũng không phải tầm thường, toàn thân toát ra khí chất trong trẻo dịu dàng, càng khiến cho người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lần này ông Tư Tấn không kìm được nữa, có chút kinh ngạc hỏi, "Thanh Tuệ cũng biết pha trà sao?"
Ông Tư Tấn cũng được coi là một nhà nghiên cứu và tinh thông về trà đạo, đôi mắt nhìn Hứa Thanh Khê cơ hồ còn phát sáng lên.

Hứa Thanh Khê nghe ông nói như vậy, có chút ngượng ngùng cười một tiếng, “Con đâu có học ạ.

Chỉ là vừa rồi nhìn nhân viên phục vụ pha trà giống như vậy, nên con bắt chước thôi.

Không biết con làm như vậy, mùi vị trà có còn giữ được hay không."
Cô vừa nói vừa rót cho hai ông mỗi người một ly.

Ông Tư Tấn nâng ly trà lên mũi ngửi, sau đó gật gù, "Cũng không tệ đâu, con chỉ cần nhìn một cái mà đã coi như qua cửa được rồi.

Xem ra con bé Hân này cũng rất có năng khiếu với nghề thưởng thức trà này đấy."
"Con bé làm sao đã được đến mức như vậy mà ông khen, nói quá rồi."
Ông Hai Phong tỏ ra khiêm tốn, ngồi một bên lắc đầu, nhưng mà nụ cười trên mặt làm sao cũng không che giấu được.

Ông Tư Tấn lại cắt ngang, “Tôi thấy con bé cũng rất được đấy chứ.

Thanh Tuệ, nếu có thời gian rảnh rỗi có thể đến đây học, Ông Tư dạy con.


Bảo đảm đám người tự dưng là am hiểu trà nhìn con cũng phải há hốc mồm."
Ông Hai Phong tuy cho rằng ông bạn già nói đùa, nhưng ánh mắt nhìn Hứa Thanh Khê vẫn mang theo mấy phần kỳ vọng.

Dù sao nghề thưởng trà, pha trà này, nếu chỉ dựa vào chăm chỉ vẫn chưa đủ, vẫn phải dựa vào chút năng khiếu trời cho.

Mà đối với người lão luyện trong nghề, yêu trà đến phát nghiện như ông Tư Tấn mà nói, đây chẳng khác nào là bắt được một khối ngọc thô chưa mài dũa.

Nghe hai ông lão nói như vậy, Hứa Thanh Khê cười nói, "Được ạ, chỉ cần ông không chê cháu, chịu chỉ dạy cháu là được ạ."
"Được, tốt lắm!" Ông Tư Tấn tỏ ra vô cùng vui vẻ, càng nhìn Hứa Thanh Khê càng thấy hài lòng.

Ông Hai Phong thấy vậy cũng tiếp lời, "Con bé Hân nhà tôi rất thông minh.

Tư Tấn này, phen này ông nhận được một học trò tốt đấy."
Tư Tấn cũng cười lên ha hả, "Vậy thì tôi may mắn quá còn gì, nhờ phúc của ông hết đây."
Một câu nói khoa trương khiến ông Hai Phong cười không khép miệng lại được.

Chờ hai ông lão chơi xong ván cờ là đã chạng vạng tối, ông Tư Tấn lại dặn Hứa Thanh Khê, sau này nhất định phải đến học trà.

Hai ông cháu lúc này mới tạm biệt ông Tư.

Xe chạy thật nhanh trên đường, hai bên đường phố không biết lúc nào đã đèn đuốc sáng trưng, những tấm bảng quảng cáo chớp tắt càng tăng thêm vẻ sầm uất náo nhiệt.

Ông Hai Phong xoa xoa trán, "Ông già rồi, chơi cờ suốt một buổi chiều thật sự có chút không chịu nổi."
"Ông nội!" Hứa Thanh Khê lo lắng gọi ông một tiếng, sau đó bưng một ly nước nóng đưa đến cho ông.

Ông Hai Phong nhận lấy ly nước uống một chút, cảm giác thư thái hơn rất nhiều.

"Thanh Tuệ, bây giờ chắc Nhật Đình cũng về nhà rồi, con đi cùng ông chơi cả một buổi chiều chắc cũng mệt mỏi rồi.

Đợi lát nữa về đến nhà, con đi ăn cơm với Nhật Đình đi, hai đứa cũng phải trao đổi với nhau nhiều một chút.

Ông nội cũng về nghỉ ngơi, không làm phiền mấy đứa nữa."
Thấy ông Hai Phong quả thực có chút mệt mỏi, Hứa Thanh Khê cũng không nói nhiều, liền gật đầu một cái.

Đến khi về đến nhà, trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, căn bản không giống như Quân Nhật Đình đã trở về nhà.

"Cậu cả còn chưa về nhà sao?"
Hứa Thanh Khê bỏ túi xuống, hỏi một người làm nữ.

"Cậu cả bị phu nhân gọi qua nhà chính." Người giúp việc có vẻ rất biết điều, "Mợ cả, bây giờ có muốn ăn bữa ăn tối không?"

Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, "Ừ!"
Quân Nhật Đình lần này đi qua bên kia, cũng không biết lúc nào mới trở về.

Dù sao những ngày qua cô cũng dần dần quen rồi.

Không giống với vẻ tĩnh lặng của nhà bên này, trong nhà chính bên kia lại vô cùng náo nhiệt, người giúp việc lui lui tới tới, trên mặt ai cũng treo nụ cười vui vẻ.

Trên bàn ăn, bà Kim Hồng, Quân Thanh, Lâm Gia Nghi cùng Quân Nhật Đình, hiếm hoi mới có một lần có mặt đầy đủ.

Một bàn đầy ắp thức ăn, có thể thấy bữa cơm này rất có chủ ý nấu nướng.

Lâm Gia Nghi gắp một đũa thức ăn, bỏ vào chén cơm trước mặt Quân Nhật Đình, "Anh Nhật Đình, nếm thử món này một chút đi, món tôm hấp nước dừa này là sở trường của đầu bếp nhà chúng ta đấy."
"À, còn có salad nữa, dầu giấm pha rất vừa miệng, mùi vị rau củ vừa tươi mới vừa ngon miệng."
Lâm Gia Nghi không ngừng vừa gắp vừa thuyết minh, chỉ chốc lát sau chén của Quân Nhật Đình đã đầy ắp thức ăn.

Vợ chồng bà Kim Hồng nhìn thấy hết, nhưng không nói một lời, tựa như điều này rõ ràng là hợp tình hợp lý.

Chỉ bất quá, Quân Nhật Đình nhưng căn bản không hề động tới những món ăn kia, ăn được vài miếng, hắn buông đũa xuống nói, "Mẹ, mẹ gọi con qua đây có phải có chuyện gì hay không?"
Không khí trên bàn ăn đột nhiên đông cứng, bà Kim Hồng cũng dừng đũa, trên mặt mơ hồ hiện ra một cơn tức giận.

Bà đưa tay cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, trực tiếp ném cho Quân Nhật Đình, "Con tự xem là biết ngay, con dâu tốt thật đấy!"
Quân Nhật Đình nhận lấy điện thoại di động liếc một cái, trong hình chính là cảnh Hứa Thanh Khê đứng trước quán cà phê, có tư thế với rất thân mật một người đàn ông, có vẻ giống là muốn ôm cô.

Chân mày hắn lập tức dựng đứng lên, sắc mặt tối lại, giọng nói âm trầm, "Bức ảnh này mẹ lấy ở đâu ra?"
Bà Kim Hồng gần đây cửa trước không ra cửa sau không đến, ánh mắt Quân Nhật Đình nhìn về phía bà mang vẻ nghi hoặc.

"Anh Nhật Đình đừng nóng giận, thật ra đây là hồi chiều này lúc em đi dạo phố, trong lúc vô tình chụp được.

Hai người nhìn thật sự là hơi...!mập mờ một chút.

em cũng không nghĩ nhiều, liền chụp lại."
Lâm Gia Nghi tỏ vẻ muốn nói lại thôi, "Bọn họ như vậy, em cũng không ngờ, anh đừng nóng giận.".