Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 363: Bảo Vệ Cô Ta Khắp Nơi






Mạc Ly nghe thấy Quân Nhật Đình nói chuyện, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng cuối cùng cũng biến mất.

“Tôi biết rồi.”
Cô ta cắn rặng cố nhịn lại nỗi đau vết thương trên cơ thể và vết thương trong tim.

Quân Nhật Đình nhìn sáng mặt trắng bệnh của cô ta, dù sao bao năm nay cô ta vẫn luôn trung thành, vì vậy cũng không làm khó cô ta nữa.

“Ra ngoài bôi thuốc đi, nhớ kêu quản gia đến dọn dẹp chỗ này.”
Sau khi phân phó xong, anh cúi đầu bắt đầu xử lí văn kiện,
Mạc Ly bước ra khỏi phòng một cách khó khăn, đến cửa cô ta thở phào một hơi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang cúi đầu làm việc, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Tại sao?
Tại sao cậu chủ không nhìn thấy ưu điểm của cô ta?
Tại sao luôn luôn bảo vệ con khốn kia!
Cô ta sẽ không buông tha cho con khốn đó.

Cô ta thầm thề trong lòng, sau đó rời đi.

Tất cả chuyện vừa xảy ra Hứa Thanh Khê hoàn toàn không hay biết gì.


Giấc ngủ lần này của cô rất sâu, mãi đến trưa khi Quân Nhật Đình gọi cô dậy, cô vẫn muốn ngủ tiếp.

“Con mèo lười.”
Quân Nhật Đình thấy hành động bám giường của cô, ánh mắt tràn đầy nuông chiều
Anh véo mũi cô, cười nói: “Không muốn dậy cũng được, nhưng phải ăn cơm, em ngoan ngoãn nằm đây, anh xuống bê cơm lên cho em.”
Hứa Thanh Khê vẫn đang mơ màng, gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, Quân Nhất Đình đã mang cơm lên.

Hứa Thanh Khê lúc này cũng đã tỉnh táo.

Cô thấy anh bận rộn túi bụi, trong lòng vô cùng cảm động.

“Để em tự làm.”
Thấy anh muốn đút cho mình, lại nhớ tới mấy ngày nằm viện, bởi vì bị thương, không thể ngồi dậy, Quân Nhật Đình đều đút cô ăn, lúc này bỗng có chút ngại ngùng.

“Sao thế, ngại à?”
Quân Nhật Đình nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô, cười nói.

“Không sao.”
Hứa Thanh Khê không muốn thừa nhận, nhưng mặt cô lại ửng hồng như chứng minh điều Quân Nhật Đình nói.

Quân Nhật Đình nhìn gò má ửng hồng của cô, hai người ngồi cũng rất gần, anh còn ngửi thấy mùi hương trên người cô, yết hầu không ngừng chuyển động.

Anh tiến gần sát Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh lại gần, nhìn vào mắt anh, cô biết anh muốn làm gì, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng cao, nhắm mặt lại chờ đợi.

Nhìn thấy hai người sắp hôn nhau, quản gia gõ đúng lúc gõ cửa.

“Cậu chủ, cô chủ Lê đến rồi, nói muốn cùng cậu bàn bạc về hạng mục mới.”
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê đều vì câu nói này mà tỉnh táo lại,
Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình dừng lại động tác, vẻ mặt có chút thất vọng.

Quân Nhật Đình cũng nhìn thấy, gõ nhẹ trán cô cười nói: “Tạm dừng, tối tiếp tục.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, liền hiểu anh đang nói gì, đôi má vốn đã hồng của cô lại càng hồng, như quả táo chín mọng,
Quân Nhật Đình nhìn cô, ánh mắt tối lại.

Nhưng anh cũng không làm gì nữa, nhắc nhở Hứa Thanh Khê phải ăn cơm, rồi ra ngoài tiếp Lê Ngọc Mỹ.


“Ngọc Mỹ, xin lỗi để em đợi lâu rồi.”
Anh đi xuống chào hỏi, Lê Ngọc Mỹ nhìn anh, nụ cười trên mặt có chút gượng gạo.

Ban nãy lúc cô ta vừa đến, nghe được quan gia nói Quân Nhật Đình đang cùng ăn cơm với Hứa Thanh Khê, hơn nữa nhìn thấy hình ảnh ở bệnh viện trước đó, càng khiến cô ta ghen tỵ.

Cô ta quen biết với Quân Nhật Đình bao nhiêu năm nay, chưa từng được hưởng thụ sự dịu dàng của anh.

Cho dù là sự dịu dàng đối với bạn bè cũng chưa từng có.

Cô ta nắm chặt tay, trả lời: “Không sao, Thanh Tuệ hiện tại đã tốt hơn chưa, anh nhớ phải quan tâm chăm sóc cô ấy.”
Quân Nhật Đình không nói gì, xoay người mời cô ta vào phòng làm việc.

Lê Ngọc Mỹ gật đầu theo anh lên lầu.

Hai người vào trong phòng làm việc bàn bạc công việc
Cũng không biết là do Lê Ngọc Mỹ cố ý hay không, hai người ngồi rất gần nhau.

Hoặc là Quân Nhật Đình vốn không phát hiện hành động của cô ta, nói về các vấn đề xảy ra trong dự án.

Lê Ngọc Mỹ nhìn dáng vẻ chăm chỉ của anh, sự yêu tích trong mắt không ngừng tràn ra.

Cô ta nhìn Quân Nhật Đình một cách say đắm.

Suy cho cùng thì có rất ít cơ hội được ngồi cùng anh.

“Đại khái là những vấn đề này, đến lúc đó sẽ sửa lại, sau khi thi hành sẽ điều chỉnh lại.”
Quân Nhật Đình không hề phát hiện ánh nhìn của Lê Ngọc Mỹ, trên phương diện công tác, anh vẫn rất luôn tỉ mỉ.

Lê Ngọc Mỹ nghe thấy vậy thì biết thời gian nhìn trộm của cô ta đã hết rồi.

Cô ta vội vàng giấu đi tình cảm trong mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được rồi, trước hết cứ sắp xếp như vậy đi.”
Quân Nhật Đình gật đầu sau đó hai người bàn bạc nốt một số chuyện, cuối cùng Lê Ngọc Mỹ chẳng còn lí do gì mà ở lại nữa, lúc này mới lưu luyến rời đi.

Vừa mới ra khỏi nhà của Quân Nhật Đình, thì nhận được điện thoại của Diệu Tư.

Thấy số điện thoại, cô ta không hề muốn nhận.

Mà thực tế cô ta cũng làm như vậy, cô ta tắt chuông điện thoại.


Nhưng một tin nhắn lạ gửi đến ngay lập tức buộc cô phải nhận cuộc gọi đến từ Diệu Tư.

“Anh lại muốn làm cái gì?”
Lê Ngọc Mỹ không kiên nhẫn chất vấn.

Diệu Tư cũng không quan tâm giọng điệu khó chịu của cô, cười nói: “Tôi nghe nói công ty của cô và công ty của Quân Nhật Đình lại hợp tác, không biết cô Lệ đây còn nhớ thỏa thuận của chúng ta?”
Lê Ngọc Mỹ nghe anh ta nói vậy, liền đoán được anh ta muốn gì.

“Anh muốn tôi giúp anh làm việc á, nghĩ gì thế?”
Cô ta lạnh lùng nhìn về phía nhà Quân Nhật Đình, nói một cách khinh thường.

“Nghĩ gì à, tôi biết cô Lê đây cũng biết, tôi cũng không muốn cô làm việc không công, hơn nữa trước đó tôi cũng đã đáp lễ lại cho cô, nhưng tương lai thì chưa chắc.”
Trái tim Lê Ngọc Mỹ đập mạnh, cô ta biết đối phương đang muốn mượn vụ việc lần trước để uy hiếp mình, nhưng cô ta càng quan tâm ẩn ý câu sau của anh ta hơn.”
Đây là muốn tiếp tục giúp cô ta xử lí con khốn Hứa Thanh Khê à!
Cô suy nghĩ, ánh mắt tối lại, cuối cùng cũng đồng ý.

“Nhớ những lời ông nói hôm nay, ông muốn tôi làm gì?”
Diệu Tư thấy cô ta đồng ý, nhếch miệng cười, nói ra mục đích của mình: “Tối muốn cô giúp tôi lấy một thứ trong nhà Quân Nhật Đình.”
Nói xong, liền mô ta hình dáng màu sắc của chiếc USB cho Lê Ngọc Mỹ nghe, đồng thời cũng phòng trường hợp Lê Ngọc Mỹ động vào chiếc USB đó nên anh ta cũng dọa dẫm: “Vật đó rất quan trọng với tôi, cho nên mong cô Lê không nên chơi trò ranh với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô Lê đây trả giá đắt.”
Lê Ngọc Mỹ đảo mắt, chế nhạo: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với đồ vật của anh.”
Dứt lời, cô ta lập tức cúp điện thoại.

Cô ta đặt điện thoại xuống, lại nhìn về cắn nhà Quân Nhật Đình, trong lòng lại vẽ lên một kế hoạnh.


“Nhật Đình, hôm nay anh rảnh không? Em vừa nhận được tin, bên đối tác hy vọng chúng ta có thể qua đó thị sát, muộn chút em định đi tiệc rượu xã giao cùng họ.”
Quân Nhật Đình cũng hiểu tầm quan trọng của hạng mục lần này, vì vậy không từ chối.

“Được, tôi sẽ bảo Hà Văn Tuấn sắp xếp lịch trình, nữa tiếng nữa anh sẽ đến tìm em.”
Lê Ngọc Mỹ cười đáp ứng, rồi cúp điện thoại.

Quân Nhật Đình gọi điện dặn dò Hứa Thanh Khê: “Hôm nay anh đi xã giao, có thể tối muộn mới về, tối nay em không cần chờ anh đâu.”.