Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 337: Toàn Là Đồ Bỏ






Hứa Thanh Khê nghe anh nói như vậy thì mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy áy náy nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy ngọt ngào.

Anh cũng không trách cô.

Hai người ở lại khách sạn một lúc thì Hà Văn Tuấn trở lại.

Cậu ta đặt hai tấm vé máy bay về thủ đô cho hai người.

Xế chiều hôm đó, đám người đi ra sân bay.

Lê Ngọc Mỹ nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới.

"Nhật Đình!"
Quân Nhật Đình nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ thì hơi kinh ngạc.

"Ngọc Mỹ, sao em cũng tới?"
Lê Ngọc Mỹ cười nói: "Anh sắp đi rồi, đương nhiên là bạn bè thì em phải tới tiễn anh chứ."
Cô ta nói xong thì gọi trợ lý đang đứng một bên tới, đón lấy hai túi quà đưa cho anh.

"Đây là quà mà em chuẩn bị cho dì, chú và ông nội, anh về cho em gửi lời hỏi thăm bọn họ với nhé."

Quân Nhật Đình nhìn những quà tặng đó, cũng không có từ chối.

Ngược lại là Hứa Thanh Khê lại nhìn chằm chằm những quà tặng đó, trong lòng luôn có cảm giác kỳ lạ.

Tuy nhiên cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chờ hai người hàn huyên xong thì lễ phép gật đầu chào Lê Ngọc Mỹ một cái rồi đi theo Quân Nhật Đình đi đăng ký trở về thủ đô.

Chờ bọn họ đến thủ đô thì đã là chạng vạng tối.

Tài xế của nhà họ Quân đã chờ sẵn ở sân bay, sau khi hai người lên xe thì chạy thẳng về nhà mới của nhà họ Quân.

Hai người về đến thì nhà thì về phòng rửa mặt, định sẽ nghỉ ngơi một lúc.

Trong lúc nhất thời, trong phòng hết sức tĩnh mịch, mỗi người đều làm chuyện riêng của mình.

Hứa Thanh Khê sửa sang lại hành lý, chợt thấy cái USB bị cô tiện tay nhét vào trong túi thì sửng sốt một chút, nhớ tới thứ này là cái gì.

"Nhật Đình, suýt nữa quên mất, cho anh cái này.”
Cô vừa phỉ nhổ trí nhớ của mình vừa đưa USB cho Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhìn thấy có một thứ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng, dò hỏi: "Đây là cái gì?"
Hứa Thanh Khê giải thích: "Đây chính là thứ mà những người đó tìm, suýt nữa là em quên mất."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì ánh mắt cũng hơi rung động.

"Đúng là thứ này đang ở trong tay của em."
Anh nói, cầm lấy USB tra xét.

Ngược lại là Hứa Thanh Khê lại vì câu nói này của anh mà có chút xấu hổ.

"Xin lỗi, từ khi thứ này rơi vào trong tay của em thì em cũng không biết tại sao nó xuất hiện, cũng không có để ở trong lòng nên mới tiện tay cất luôn, không ngờ lại mang tới phiền toái lớn như vậy cho anh."
Quân Nhật Đình cũng nhìn thấy vẻ ảo não trên mặt cô, lên tiếng an ủi: "Không sao, hẳn là bọn họ không tin nó sẽ nằm ở trong tay em."
Hai mắt anh lấp lóe nói ra suy đoán của mình, chợt như có ý định gì, anh cất USB vào.

Nói khẽ: "Vì an toàn của em, sau này thứ này sẽ do anh cất giữ.”
Hứa Thanh Khê nhíu mày, ánh mắt có chút lo lắng.

"Không trả lại cho bọn họ sao? Lỡ như bọn họ lại đến tìm phiền toái thì làm sao bây giờ?"
Quân Nhật Đình cười khẽ, giải thích: "Cho dù có trả lại cho bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta."
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt ngập tràn khó hiểu.

"Vì sao chứ?"
Quân Nhật Đình biết cô hỏi cái gì, kéo cô qua tỉ mỉ nói cho cô biết.


"Thứ này ghi lại tư liệu quan trọng liên quan đến tập đoàn của bọn họ, vì đề phòng chuyện bị tiết lộ thì bọn họ sẽ diệt khẩu tất cả những người biết chuyện này."
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như vậy thì sắc mặt trắng bệch.

Quân Nhật Đình phát hiện cô đang sợ hãi thì vội trấn an: "Đừng lo lắng, bọn họ muốn làm vậy thì phải xem anh có cho phép bọn họ làm hay không đã."
"Nhưng mà..."
Hứa Thanh Khê vẫn không yên lòng, cô nhớ lại mấy lần bắt cóc, còn có hai lần Quân Nhật Đình bị thương.

Nhưng cô còn chưa nói hết thì bị Quân Nhật Đình ôm vào trong ngực an ủi: "Không có việc gì, tin tưởng anh!"
Hứa Thanh Khê nhìn đôi mắt đen nhánh của anh thì bất giác nỗi bất an trong lòng cũng biến mất.

"Được, vậy anh phải chú ý an toàn đó."
Cô gật đầu đồng ý.

Sau đó Quân Nhật Đình cầm USB ra ngoài làm việc, mãi đến một tiếng sau mới ôm vẻ mặt mỏi mệt trở về.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy vậy thì hết sức đau lòng.

"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi trước đi, vết thương trên người anh còn chưa có khỏi hẳn."
Quân Nhật Đình cũng không từ chối, dù sao lúc này anh đã cảm nhận được vết thương hơi đau rồi.

Hứa Thanh Khê giúp anh cởi quần áo nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy vết thương hơi đỏ lên, sợ nhiễm trùng nên cô bắt Quân Nhật Đình phải bôi thêm ít thuốc mới được nghỉ ngơi.

Đương nhiên là Quân Nhật Đình cũng nghe theo.

Anh để trần nằm ở trên giường, Hứa Thanh Khê lấy thuốc ra bôi cho anh.

Nhưng cô không biết trong nháy mắt khi tay cô chạm vào sau lưng Quân Nhật Đình thì toàn thân Quân Nhật Đình căng cứng một cái, sau đó bắt đầu thả lỏng theo từng lần bôi thuốc của cô.

Theo Hứa Thanh Khê đụng chạm càng ngày càng lâu, hơi thở của Quân Nhật Đình cũng dần dần rối loạn.

Anh không ngờ Hứa Thanh Khê lại có ảnh hưởng lớn với anh như vậy…
Hứa Thanh Khê không nhận ra sự thay đổi trên người anh, bôi thuốc xong thì đứng dậy định bỏ đi.

Ai ngờ vừa mới đứng dậy thì cổ tay đã bị níu lại, ngay sau đó là trời đất quay cuồng một trận.

Đợi cô kịp phản ứng lại thì thấy mình đã nằm bên dưới Quân Nhật Đình tự bao giờ.

Cô luống cuống nắm chặt cánh tay Quân Nhật Đình, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ham muốn của anh.

Chưa kịp đợi cô mở miệng thì một cơn mưa hôn đã trút xuống.


Cô không dám phản kháng, ngoại trừ việc sợ đụng tới vết thương của Quân Nhật Đình thì còn có việc cô cũng muốn.

Không biết có phải là do trong khoảng thời gian này không có thân mật hay không mà đêm nay Quân Nhật Đình rất dũng mãnh.

Quần đảo đến hừng đông mới buông tha cho Hứa Thanh Khê.

Lúc này Hứa Thanh Khê hoàn toàn không còn sức đâu mà xuống giường rửa mặt, cô ngủ thiếp đi.

...!
Sau đó hai ngày, hai người trở về với cuộc sống bình tĩnh như trước đây.

Nhưng bọn họ bình tĩnh còn bên phía Diệu Tư thì lại là phiền phức không ngừng.

Công ty tạm dừng để chỉnh đốn lại, còn chưa giải quyết xong thì thân tín lại đưa tới một tin dữ.

"Lão đại, không biết sao mà có một phóng viên đã trà trộn được vào trong phòng thí nghiệm của xưởng thuốc bên nước I, loan tin chúng ta chế tạo thuốc cấm ra ngoài.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang lên án chúng ta, cổ phiếu của tổng bộ cũng vì chuyện này liên tiếp rung chuyển trong hai ngày, cũng rớt giá không ít.

Người ở phía trên cũng phái tổ kiểm tra xuống muốn điều tra chúng ta, e là ngài phải trở về xử lý.”
Diệu Tư nghe nói như thế thì gương mặt vốn âm nhu của anh ta giờ lại càng thêm đáng sợ.

"Sao lại để cho phóng viên trà trộn vào được? Tất cả bảo vệ của xưởng thuốc đều là đồ bỏ đi hay sao?"
Thân tín run rẩy một chút nhưng vẫn thành thật trả lời: "Người phía dưới điều tra ra được có người trong bóng tối giúp đỡ phóng viên đó."
Anh ta ngừng một lát, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Diệu Tư rồi mới nói tiếp: "Căn cứ theo miêu tả của phóng viên đó thì chúng tôi điều tra được người giúp đỡ cậu ta rất có thể là Quân Nhật Đình, còn nữa, chuyện này có liên quan rộng và quan trọng, đại ca phải nhanh chóng xử lý, nếu không thì tôi e là mấy ông già ở tổng công ty sẽ mượn chuyện này làm cớ để làm rung chuyển địa vị của ngài."
Diệu Tư nghe vậy thì lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta.

Đương nhiên anh ta cũng hiểu chuyện lần này rất nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng đến vị trí của anh ta.

Vốn dĩ anh ta ngồi vào vị trí bây giờ thì đã có rất nhiều người bất mãn, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này thì sợ là đã có không ít người đã bắt đầu hành động rồi.

Đương nhiên điều càng làm cho anh ta khiếp sợ là Quân Nhật Đình, anh ta không ngờ Quân Nhật Đình có bản lĩnh như vậy..