Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 334: Nhất Định Phải Từ Chối Tôi Sao






Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, tức giận không nói gì.

Thì ra kế hoạch thất bại vẫn trách cô ta?
Không đợi cô ta mỉa mai, Diệu Tư lại nói: “Mặc dù kế hoạch lần này thất bại, nhưng mà không sao, vẫn còn cơ hội ra tay...”
Lê Ngọc Mỹ cau mày, nuốt lời định quát mắng xuống, dò hỏi: “Cơ hội nào?”
Diệu Tư cười một tiếng: “Cơ hội à? Phải xem cô Lê có muốn hợp tác với tôi lần nữa không?”
Lê Ngọc Mỹ cứ tưởng anh ta còn có kế hoạch gì hay ho, không ngờ lại là một câu như vậy, tức giận từ chối: “Không muốn!”
Một lần không thành công, cô ta đã rất liều lĩnh rồi, hợp tác lần nữa, nếu bị Nhật Đình điều tra ra thì cả đời này cô ta đừng mong tái hôn với anh.

Diệu Tư nghe được lời từ chối, cũng không ngạc nhiên.

Anh ta nhướng mày, cong môi xấu xa nói: “Cô Lê nhất định phải từ chối tôi sao?”
Lê Ngọc Mỹ cắn răng muốn trả lời, liền bị câu nói tiếp theo của anh ta làm bản thân vừa tức giận vừa sợ hãi.

“Cô nói xem, nếu để Quân Nhật Đình biết được cô có tham dự chuyện lần này, anh ta sẽ nghĩ thế nào?”
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, nắm chặt điện thoại, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong mắt hiện đầy sợ hãi.

...!
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh.


Bà Kim Hồng cùng Quân Thanh đến thăm Quân Nhật Đình một lúc rồi rời đi.

Khi họ rời đi, Quân Nhật Đình gọi Hà Văn Tuấn và Mạc Ly đến.

“Mạc Ly, cô liên lạc với bên Mạc Truy, để bọn họ hợp tác điều tra với bên Hà Văn Tuấn, điều tra ra thân phận thật sự của những người tối qua cho tôi.”
Mạc Ly không muốn đi, nhưng không dám chống lại lệnh của Quân Nhật Đình, đành phải đi theo Hà Văn Tuấn.

Tối hôm đó, vào lúc Hứa Thanh Khê ra ngoài mua cơm, Hà Văn Tuấn tới báo cáo manh mối.

“Tổng giám đốc, điều tra được vài tin tức.”
“Nói đi.”
“Người hôm qua bắt mợ cả chính là cậu hai Diệu Tư của tập đoàn JK.”
Quân Nhật Đình nhíu mày, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ: “JK?”
Hà Văn Tuấn gật đầu trả lời: “Vâng, trước đây tập đoàn này là xã hội đen chuyển hình, bối cảnh không hề đơn giản, đặc biệt là cậu hai này, nghe nói là một người độc ác nham hiểm, ban đầu người thừa kế công ty là anh trai cùng cha khác mẹ với anh ta, nhưng một ngày trước khi anh trai của anh ta nhậm chức đã gặp tai nạn chết.”
Quân Nhật Đình nheo mắt, không nói gì.

Hà Văn Tuấn thấy vậy tiếp tục nói: “Mặc dù chuyện này không để lại chứng cứ nào, nhưng anh ta là kẻ tình nghi lớn nhất, từ sau khi anh trai của anh ta mất, anh ta đã chiếm quyền lực rất lớn trong công ty.”
Cậu ta nói đến đây, dừng lại liếc nhìn sắc mặt của Quân Nhật Đình, thấy anh vẫn không nói gì, lúc này mới nói tiếp: “Theo như chúng tôi điều tra biết được, lần này bọn họ có hành động lớn tranh đoạt thẻ USB gì đó, là vì liên quan tới vị trí của anh ta ở công ty.”
Quân Nhật Đình nghe được điều này, khẽ thở dài một tiếng.

“Đi điều tra công ty đó có sản nghiệp gì ở trong nước?”
Anh dứt lời, nguy hiểm nheo mắt lại: “Chọc phải người không nên chọc, còn dám mơ mộng ngồi vững vàng trên vị trí, cũng có bản lĩnh đấy.”
Hà Văn Tuấn nghe thấy lời nói nham hiểm này, không khỏi rùng mình.

Cậu biết lần này tổng giám đốc nhà mình vô cùng tức giận, không dám chậm trễ mà nhận lệnh: “Vâng, tôi sẽ đi điều tra ngay.”
Dứt lời, cậu xoay người rời đi, đúng lúc gặp Hứa Thanh Khê đã mua cơm về.

“Mợ chủ.”
Cậu kính trọng gọi một tiếng, sau khi Hứa Thanh Khê gật đầu đáp lại mới rời đi.

Hứa Thanh Khê quay lại phòng bệnh, nhìn thấy gương mặt của Quân Nhật Đình có vẻ mệt mỏi, rất đau lòng.

“Mệt sao?”
Cô tiến lên đặt bữa ăn tối lên tủ đầu giường, đỡ Quân Nhật Đình dựa vào đầu giường: “Ăn cơm đi, em lau người cho anh là có thể nghỉ ngơi rồi.”
Quân Nhật Đình không từ chối.

Hứa Thanh Khê dọn bữa tối ra, định đút giống như buổi sáng, nhưng bị Quân Nhật Đình ngăn cản.


“Hửm?”
Hứa Thanh Khê khó hiểu nhìn anh.

Quân Nhật Đình hơi lúng túng, buổi sáng để Hứa Thanh Khê đút ăn vì muốn cho mẹ thấy cái tốt của Hứa Thanh Khê, lúc này lại để cô đút cứ cảm thấy là lạ.

“Anh chỉ bị thương ở vai chứ không phải tay, có thể tự làm.”
Anh nói xong liền cầm lấy bát đũa trong tay Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê cũng đoán được chút suy nghĩ của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp vì những sự tỉ mỉ của anh.

“Vậy anh cẩn thận, đừng động tới vết thương.”
Cô nhẹ nhàng dặn dò, đôi mắt tràn đầy quan tâm, Quân Nhật Đình nhìn thấy mà mềm lòng.

“Đúng rồi, em ăn chưa?”
Hứa Thanh Khê sửng sốt, cười ngượng nói: “Đợi anh ăn xong, em sẽ đi mua thêm.”
Cô chăm sóc Quân Nhật Đình, sợ người nhà đến chơi làm phiền anh bị đói.

Quân Nhật Đình nghe vậy, sao lại không nghe ra cô đang lo lắng cho mình, ngoài cảm động ra còn đau lòng.

Anh nhìn bữa tối rất thịnh soạn trước mặt, một mình anh cũng không ăn hết.

“Ăn chung với anh đi.”
Anh nói xong, không để Hứa Thanh Khê từ chối, đã bắt đầu đút.

Dù sao anh cũng không thể quên Hứa Thanh Khê không được đói, nếu không bệnh dạ dày sẽ dễ tái phát.

Mà Hứa Thanh Khê không ngờ rằng chuyện lại phát triển thành thế này.

Hơn nửa bữa tối mua cho Quân Nhật Đình đã vào bụng của cô.

Trong lúc nhất thời vừa giận vừa cảm động.

“Anh ăn no chưa?”
Cô rất lo Quân Nhật Đình chưa no.

Quân Nhật Đình nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, cười nói: “Em cho rằng anh giống người sẽ để bản thân bị đói sao?”
Hứa Thanh Khê nghẹn lời, âm thầm lắc đầu.

Đúng là anh không phải người tự làm khổ mình.


Nghĩ như vậy, cô yên tâm: “Thế em đi lấy nước lau người cho anh.”
Quân Nhật Đình không ngăn cản, lẳng lặng ngồi trên giường nhìn cô lấy nước ấm đến.

“Cởi áo ra đi.”
Cô vắt khăn mặt, rất tự nhiên nói với Quân Nhật Đình.

Đợi nói xong, không biết sao cứ cảm thấy lời này hơi kỳ lạ.

Không chờ cô nghĩ kỹ, Quân Nhật Đình đã dùng cánh tay không bị thương, tháo vát cởi áo ra.

“Anh cởi rồi.”
Anh thấp giọng bảo, Hứa Thanh Khê theo bản năng ngước mắt nhìn, liền trông thấy làn da lúa mì khỏe mạnh.

Không giống tâm trạng lo lắng ngày hôm qua, bây giờ nhìn cơ thể tràn đầy sức lực, gương mặt của cô hơi đỏ lên, ngay cả tay cũng run rẩy.

Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng nhìn thấy cô mắc cỡ, màu đỏ kia lan từ gò má tới mang tai, giống như quả đào mật chín mọng tỏa hương thơm mê người, dụ dỗ người ta cắn một cái.

Anh nhìn cô, tròng mắt hơi u ám, hầu kết hấp dẫn ở cổ họng cũng nhấp nhô.

“Không phải em bảo lau người cho anh sao? Tại sao không làm gì?”
Hứa Thanh Khê phản ứng lại, đôi mắt bối rối không biết nên nhìn chỗ nào, nhưng vẫn miễn cưỡng cầm khăn lau người cho anh.

Ai ngờ vì quá hồi hộp, không chú ý dưới chân, kết quả bị vấp té, ngã về phía Quân Nhật Đình.

“Em đang chủ động sao?”
Quân Nhật Đình ôm eo Hứa Thanh Khê, ngửi mùi hương chỉ có trên người cô, giọng nói hơi khàn.

Hứa Thanh Khê bị anh nói vậy mặt lại đỏ hơn, cảm thấy làn da dưới tay nóng bỏng không ngừng, giống như sắp đốt cháy.

“Ai, ai chủ động chứ!”
Cô xấu hổ muốn đứng lên, nhưng bị Quân Nhật Đình giữ chặt eo..