Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 331: Tôi Muốn Đi Cùng






Quân Nhật Đình dẫn Hứa Thanh Khê đi theo con đường núi quanh co khúc khuỷu, cuối cùng cũng cắt đuôi được những kẻ đuổi theo họ.

“Thanh Tuệ, em xem bọn chúng còn đuổi theo chúng ta không?”
Quân Nhật Đình nói với khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh.

Hứa Thanh Khê vì quá căng thẳng nên cũng chẳng chú ý tới phía sau mãi đến khi Quân Nhật Đình hỏi cô mới ngoảnh đầu lại nhìn.

“Nhật Đình, bọn chúng không đuổi theo chúng ta nữa.”
Nghe vậy, Quân Nhật Đình thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta đi về phía trước, có lẽ Hà Văn Tuấn cũng đã dẫn người đến đợi phía trước rồi.”
Nói xong anh nắm tay Hứa Thanh Khê tiếp tục chạy, chẳng qua tốc độ của bọn họ đã chậm hơn rất nhiều.

Hứa Thanh Khê gật đầu, cùng anh chạy chậm ra khỏi rừng, đến con đường cao tốc.

Lúc này, từ xa có một chiếc ô tô lao tới, dừng trước mặt hai người.

Cố Thanh Khê giật mình, vẻ mặt Quân Nhật Đình hơi thay đổi, anh nắm chặt tay Hứa Thanh Khê kéo cô ra phía sau mình.

“Cậu chủ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh.”
Mạc Ly vui vẻ bước từ trên xe xuống, nhưng khi cô ta nhìn thấy hành động bảo vệ Hứa Thanh Khê của Quân Nhật Đình, nụ cười chợt cứng lại.


Quân Nhật Đình không chú ý đến sự thay đổi của cô ta, thấy cô ta liền thở phào nhẹ nhõm.

“Mạc Ly, cô…”
Lời còn chưa nói hết, cả người anh bỗng đổ về phía trước.

Hứa Thanh Khê và Mạc Ly đều bị dọa sợ chết khiếp.

“Cậu chủ.”
“Nhật Đình.”
Hai người cùng cúi xuống muốn đỡ Quân Nhật Đình, nhưng dù sao thì sự nhanh nhẹn của cô cũng không so được với Mạc Ly được đào tạo bài bản.

Cô chậm hơn một bước, chỉ có thể đứng đó nhìn Quân Nhật Đình trong lòng Mạc Ly, sắc mặt nghiêm trọng.

“Cậu chủ, tỉnh lại.”
Mạc Ly cũng chả quan tâm đến sắc mặt của Hứa Thanh Khê, ôm lấy Quân Nhật Đình lo lắng không ngừng hỏi.

Lúc này, cô ta mới nhận ra sắc mặt Quân Nhật Đình trắng đến đáng sợ, hơn nữa cô còn ngửi thấy mùi máu khá nồng, cô ta sờ tới một vệt ẩm ướt, đồng tử cô ta bỗng co rút lại.

Hứa Thanh Khê không biết Mạc Ly phát hiện ra cái gì, cô thấy Mạc Ly ôm Quân Nhật Đình mà chẳng làm gì, lại càng gấp gáp, hiện giờ Quân Nhật Đình vẫn đang hôn mê.

“Nhật Đình…”
Cố muốn xem tình trạng của Quân Nhật Đình, nhưng còn chưa chạm được vào anh, đã bị Mạc Ly hất ra.

“Đừng động vào cậu chủ!”
“Á!”
Hứa Thanh Khê do không có chuẩn bị vì vậy bị đẩy ngã xuống đất, tay trái bị xước chảy máu.

“Cô làm cái gì thế?’
Cô nhìn chằm chằm Mạc Ly.

Mạc Ly cũng nhìn lại cô với ánh mắt lạnh lùng, hiển nhiên là Hứa Thanh Khê không biết cậu chủ bị thương.

Nghĩ tới đây, cô ta vừa tức vừa đố kị.

Không cần nghĩ cũng đoán được, cậu chủ vì cô ta nên mới bị thương, cũng sợ cô ta đau lòng nên không nói.

“Tôi chẳng làm gì cả, nhưng mà vì muốn tốt cho cậu chủ nên tôi sẽ đưa ngài ấy về, còn cô hãy ở đây đợi Hà Văn Tuấn đi.”
Nói xong, vội vàng ôm Quân Nhất Đình lên xe.

Hứa Thanh Khê không yên tâm, vội vàng đứng lên đi cùng: “Tôi đi cùng cô.”
Dứt lời, cô mới chú ý đến sắc mặt của Quân Nhất Đình, trái tim nhói một cái.


“Nhật Đình, anh sao thế?”
Mạc Ly chế nhạo: “Hứa Thanh Tuệ, bây giờ cô mới quan tâm tới cậu chủ, có phải là hơi muộn rồi hay không?”
Hứa Thanh Khê giật mình, Mạc Ly cũng chẳng muốn nhiều lời với cô, cứu người quan trọng hơn.

Cô ta ôm Quân Nhất Đình lên xe, nhưng ngặt nỗi dù Quân Nhất Đình hôn mê, nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy Hứa Thanh Khê.

Theo quán tính Hứa Thanh Khê bị kéo lại, lúc này cô mới chú ý, Mạc Ly sắp đi rồi, vội vàng nói: “Tôi muốn cùng đi với cô.”
Cô không yên tâm để Quân Nhất Đình đi một mình với Mạc Ly, lập tức muốn bước lên xe.

Mạc Ly rất tức giận khi thấy Quân Nhất Đình dù hôn mê vẫn nắm chặt tay Hứa Thanh Khê.

Mà lúc này, nhìn thấy Hứa Thanh Khê không ngừng quấy rầy, không khỏi tức giận.

“Cô đi theo có tác dụng gì, ngoài quấy rầy người khác cô có thể làm gì.”
Nói xong, giật mạnh tay hai người ra, đẩy Hứa Thanh Khê.

“Cô đi ra.”
Dứt lời, cũng chẳng them nhìn Hứa Thanh Khê, đặt Quân Nhất Đình vào trong xe, đóng cửa, lại vòng qua vị trí lái xe, lên xe, đóng cửa, một loạt các hành động liên tiếp khiến Hứa Thanh Khê kinh ngạc.

Hứa Thanh Khê thấy chiếc xe càng ngày càng xa, vẻ mặt đầy khó chịu và bực bội.

Cô muốn đuổi theo, nhưng tốc độ của cô làm sao mà so với tốc độ của xe chứ.

Thậm chí do quá vội vàng mà cô ngã ụp xuống đất.

Mạc Ly lái xe rời đi, nhìn thấy Hứa Thanh Khê vì muốn đuổi theo cô ta mà bị ngã, cô nhếch miệng, đạp ga tăng tốc.

Hứa Thanh Khê nằm trên mặt đất, mở to mắt nhìn chiếc xe biến mất, chỉ có thể lại đứng lên.

Vào lúc cố đang phủi bụi, chợt thấy trên tay có máu, cô điếng người.

Nãy cô bị ngã mặc dù có bầm tím nhưng không hề bị thương hay chảy máu.

Vậy thì máu trên tay cô là từ đâu?
Lúc cô đang tự hỏi, ánh mắt cô liếc đến chỗ ban nãy Quân Nhất Đình ngã xuống, nơi đó có một vệt đen.

Đến lúc này, cô mới hiểu hóa ra Quân Nhật Đình bị thương.

Cô sửng sốt, cũng hiểu tại sao khi nãy Mạc Ly đợt nhiên đối xử với cô như vậy, trong lòng khó chịu càng là vì lo lắng cho Quân Nhất Đình.

Thậm chí cô cũng không biết Quân Nhất Đình bị thương khi nào.


Đúng lúc này, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.

“Bọn mày quá đó tìm cho tao, nhất định không để chúng nó chạy thoát!”
“Vâng.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy giọng nói của Diệu Tư, trái tim như thể bị người ta túm lấy.

Cô không muốn bị bắt lại lần nữa!
Nghĩ vậy cô bắt đầu quan sát xung quanh, định theo lời Mạc Ly trốn vào mộn chỗ, đợi đám người Hà Văn Tuấn tới đón.

Cuối cùng, cô cũng tìm thấy một góc có thể trốn ở sườn đồi dối diện.

Không suy nghĩ nữa mà lập tức chạy qua, ngay khi cô vừa trốn vào thì đám người Diệu Tư chạy ra khỏi khu rừng tới chỗ ban nãy của bọn cô đứng.

Thấy bọn chúng đang cầm trong tay vũ khí sang loáng, càng khiến cho Hứa Thanh Khê há hốc mồm.

Cô nhìn thấy thứ trong tay bọn chúng đang cầm là súng!
Cô hoảng sợ che miệng lại, sợ âm thanh sẽ thu hút sự chú ý của bọn người kia.

Diệu Tư thấy bọn đàn em không tìm thấy cô, tự mình chậm bước tìm kiếm xung quan tìm kiếm xung quanh, Hứa Thanh Khê đang trốn, không dám nhúc nhích.

Khi thấy bọn chúng đang đi về phía cô đang trốn, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thở cũng không giám thở mạnh.

May mà bọn chúng không tìm thấy cô, sau khi không thấy gì anh ta bèn bỏ đi chỗ khác.

Cố Thanh Khê đứng chỗ đó, im lặng chờ bọn chúng tìm kiếm cô nừa tiếng, không dám động đậy.

Lúc này, cuối cùng bọn chúng cũng không tìm nữa.

“Đại ca, không tìm thấy ai cả!”
Mấy người đó trở về bên cạnh Diệu Tư báo cáo
Nghe vậy, Diệu tư liếc nhìn xung quanh, sắc mặt vô cùng âm u, cơn giận hừng hực!
“Rác rưởi, đúng là rác rưởi!”
Anh ta đá dám đàn em xung quanh để trút giận, nếu không phải ở đây bất tiện, anh ta đã sớm giết bọn chúng!
Hứa Thanh Khê từ xa nhìn anh ta phát điên, ánh mắt tràn đẩy hoảng sợ.