Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 314: Ai Dám Mang Cô Ấy Đi Thử Xem!






Bà Kim Hồng cùng với Quân Phong Lan nghe thấy lời này thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Đặc biệt là Quân Phong Lan, cô ta khó có thể tiếp nhận được.

“Cậu nói cái gì?”
Hà Văn Tuấn lặp lại một lần nữa: “Tổng giám đốc ra lệnh, cô Năm lập tức đi đến chi nhánh của công ty ở Châu Phi, trong thời hạn một năm, chưa hết thời gian thì không thể trở lại!”
Quân Phong Lan nghe xong, trực tiếp nổi giận.

“Tôi không đi!”
Cô ta không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.

Vẻ mặt Hà Văn Tuấn không hề thay đổi, nói với Quân Phong Lan, mang theo giọng điệu xin lỗi.

“Cô Năm, vậy thì phải đắc tội rồi.”
Cậu ấy vừa dứt lời, liền đưa mắt ra hiệu cho bảo tiêu đang đứng ở phía sau: “Mang cô Năm lên máy bay.”
Lời này vừa nói ra, mấy người bảo tiêu ở phía sau cậu ấy liền đi về phía Quân Phong Lan.

Quân Phong Lan thấy vậy, vừa hoảng sợ, vừa phẫn nộ.

“Các người muốn làm gì? Làm phản phải không?”
Hà Văn Tuấn giải thích: “Tổng giám đốc đã nói, nếu như cô Năm chống cự thì sẽ lựa chọn thi hành biện pháp đặc biệt.”
Quân Phong Lan nghe thấy lời này, tức đến mức phổi muốn nổ tung.


Cô ta không ngờ được rằng Quân Nhật Đình vì con khốn Hứa Thanh Khê đó mà có thể đối xử với cô ruột của bản thân mình như thế này.

“Chị dâu cả, chị xem Nhật Đình!”
Cô ta nhìn về phía bà Kim Hồng với vẻ vừa giận dữ vừa xấu hổ, muốn bà Kim Hồng ra tay ngăn cản.

Dù có thế nào thì cô ta cũng không muốn đi Châu Phi, một nơi lạc hậu như vậy, hơn nữa, lại phải ở lại nơi đó, còn là phải ở lại những một năm.

Bà Kim Hồng nghe thấy vậy thì lập tức sa sầm mặt lại.

Bà ta trừng mắt nhìn mấy người bảo tiêu đang đi đến gần, lạnh lùng, nghiêm nghị quát mắng.

“Ai dám mang Phong Lan đi thử xem!”
Dứt lời, bà ta liền kéo Quân Phong Lan đến bên cạnh mình tỏ ý bảo vệ, che chở.

Hà Văn Tuấn nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày lại.

“Bà chủ, bà đừng làm khó chúng tôi, đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc.”
Cậu ấy thử thuyết phục bà Kim Hồng, nhưng mà không hề có bất kỳ hiệu quả gì.

“Mệnh lệnh của nó thì bảo chính nó đích thân nói với tôi!”
Bà Kim Hồng không hề lui nhường, khiến cho Hà Văn Tuấn không có cách nào, chỉ có thể gọi điện thoại cho Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhận điện thoại, biết được mẹ mình xông ra giữa đường ngăn cản, gây khó dễ, thì vẻ mặt lạnh đến cực điểm.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về ngay.”
Nói xong, anh liền tắt điện thoại.

“Mạc Ly, tôi cần phải đi về để xử lý một số chuyện, cô ở đây trông coi Mợ chủ.”
Tuy Mạc Ly không muốn, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ở trước mặt Quân Nhật Đình, trong lúc anh đang giận đùng đùng.

“Tôi biết rồi.”
Cô ta siết chặt nắm tay, gật đầu đáp ứng.

Tuy cô ta che đậy rất kỹ, nhưng vẫn bị Quân Nhật Đình nghe ra được một chút khác thường.

“Đây là cơ hội cuối cùng của cô, nếu như lại không chăm sóc tốt cho cô ấy thì cô liền trở về với Mạc Truy đi!”
Nói xong, Quân Nhật Đình lạnh lùng lườm cô ta một cái, rồi trực tiếp lướt qua cô ta rời đi.

Mạc Ly nhìn anh đang đi xa dần với ánh mắt không dám tin tưởng, ngực chứa đầy sự không cam lòng.

Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ này có thể nhận được sự bảo vệ, yêu thương hết lòng của anh.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt ghen ghét, căm hận, nhưng lại không thể làm gì được.

Quân Nhật Đình về đến nhà họ Quân, bà Kim Hồng với Hà Văn Tuấn vẫn còn đang giằng co.

“Tổng giám đốc.”

Hà Văn Tuấn nhìn thấy anh, thì thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó chào anh.

Quân Nhật Đình khoát tay, mắt lạnh quét về phía bà Kim Hồng cùng với Quân Phong Lan.

“Mẹ, giao cô út ra đây, nếu không, đừng trách con sai người ra tay.”
Anh khẽ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, sự lạnh lẽo trong ánh mắt khiến cho hai người không khỏi bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Quân Phong Lan ban đầu còn dám gào to, quát lớn, lúc này thì giống như một người câm, sợ đến mức không dám nói một câu nào.

Cô ta lo lắng, hoảng sợ, kéo ống tay áo của bà Kim Hồng.

“Chị dâu cả, giúp em!”
Bà Kim Hồng cũng muốn giúp cô ta, nhưng bà ta cũng sợ hãi lúc con trai mình nổi giận đùng đùng.

“Nhật Đình, chuyện này…”
Bà ta còn chưa kịp nói ra khỏi miệng những lời xoa dịu thì đã bị Quân Nhật Đình cắt đứt.

“Mẹ, đừng nói đạo lý lớn gì gì đó với con, bây giờ con cần người, hoặc là mẹ giao ra cho con, hoặc là con sai người ra tay!”
Anh lạnh lùng liếc nhìn hai người, trong ánh mắt hiện ra ý không cho phép kháng cự.

Bà Kim Hồng vừa tức giận vừa bực bội, tuy đã không kiên trì tiếp được nữa, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân kiên cường, mạnh mẽ chống đỡ, bà ta lớn tiếng trách mắng.

“Nhật Đình, con đối xử với bề trên của con như thế này sao?”
Quân Nhật Đình cười lạnh: “Bề trên? Lúc cô ta đối xử với Thanh Tuệ, thế nhưng có từng nghĩ tới mình là bề trên không?”
Anh nói xong, nghĩ đến Hứa Thanh Khê bây giờ vẫn đang còn nằm ở trên giường bệnh, thì con ngươi đen nhánh trở nên rét lạnh, trầm giọng nói.

“Kéo bà chủ tách ra, mang cô Năm rời đi!”
“Vâng!”
Bảo tiêu tuân lệnh, tức khắc không còn có đắn đo, lo ngại, tiến lên phía trước tách bà Kim Hồng và Quân Phong Lan ra.

“Các người dám bắt tôi!”
“Buông tay, tôi không muốn đi châu Phi!”
“Quân Nhật Đình, cậu vì một người ngoài mà đối xử với cô ruột của mình như thế này sao?”
Quân Phong Lan bị khống chế không thể vùng vẫy, giãy giụa, tức giận và xấu hổ không thôi, đặc biệt là nghĩ đến mình sắp bị đưa đến châu Phi lạc hậu và nghèo khổ đó thì cũng không bận tâm đến sự sợ hãi nữa, bất chấp tất cả, bắt đầu chửi ầm lên, chửi lấy chửi để, chửi như tát nước.

Sắc mặt của bà Kim Hồng cũng vô cùng khó coi, phẫn nộ mà trách mắng, chỉ trích Quân Nhật Đình.

“Mẹ thấy con chính là đã bị con hồ ly tinh đó làm cho mê hoặc tâm trí rồi, bây giờ đã không thể phân biệt được tốt xấu nữa rồi!”
Quân Nhật Đình hoàn toàn phớt lờ, không đếm xỉa đến sự om sòm, ầm ĩ đó của hai người bọn họ, thấy Quân Phong Lan đã bị khống chế thì ra lệnh cho Hà Văn Tuấn.

“Phái người hộ tống cô Năm đi đến châu Phi, phải chắc chắn rằng người đã đến nơi thì mới được trở về!”
Hà Văn Tuấn gật đầu tiếp nhận mệnh lệnh, rồi mang Quân Phong Lan rời đi.

Bà Kim Hồng nhìn Quân Phong Lan bị đưa đi, thì tức giận đến điên người.

Bà ta bước nhanh đến trước mặt Quân Nhật Đình, cố gắng gào to trách mắng anh để anh mau thả người ra.


“Con khốn Hứa Thanh Tuệ đó rốt cuộc là đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà có thể khiến cho con đối xử với người thân nhất của mình như thế này, con rốt cuộc có biết được ai mới là người thật sự tốt với con hay không hả, cô út của con…”
Nhưng bà ta còn chưa có nói xong thì đã bị Quân Nhật Đình cắt đứt.

“Đủ rồi, người ta đều đã bị mấy người làm cho suýt chút nữa đã mất mạng, tại sao mấy người còn có thể ở đây hùng hồn, làm ra cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà mắng chửi người ta?”
Anh vừa nói vừa nhìn bà Kim Hồng với ánh mắt tràn đầy tức giận, trong đó còn kèm theo cả sự thất vọng.

“Con biết mấy người chướng tai gai mắt Thanh Tuệ, cảm thấy cô ấy không xứng với con, thế nhưng, mẹ đừng quên, chính là Thanh Tuệ đã cứu mạng con, nếu như không có cô ấy thì tối hôm qua con trai của mẹ đã chết ở trong nhà rồi!”
Bà Kim Hồng cứng người, miệng đã mở ra cả nửa ngày rồi mà không thể nói ra được lời nào.

Quân Nhật Đình thấy vậy, mím môi nói tiếp: “Không chỉ mình cô út bị phạt, mà cả mẹ cũng cần phải đi xin lỗi Thanh Tuệ!”
Bà Kim Hồng vừa nghe thấy bản thân mình phải đi xin lỗi Hứa Thanh Khê thì trên mặt lập tức lộ vẻ chống cự.

Bà ta đang định quát mắng, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì đã bị Quân Nhật Đình đánh phủ đầu.

“Mẹ, các người đối xử với Thanh Tuệ như thế này đã không phải là lần đầu nữa rồi, hơn nữa, việc mẹ thả thuốc tránh thai cho Thanh Tuệ, mẹ đừng tưởng rằng bản thân mẹ làm mà thần không biết quỷ không hay, chẳng qua là con không có vạch trần ra mà thôi, mẹ suy nghĩ cho thật kỹ đi, mẹ đi xin lỗi hay là để con đi nói những chuyện này cho ông nội biết!”
Bà Kim Hồng nghe thấy những lời này của anh thì trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Đặc biệt là chuyện mà Quân Nhật Đình nhắc đến sau cùng, khiến cho bà ta vừa hoảng hốt vừa chột dạ.

Dù có thế nào thì bà ta cũng không thể ngờ được rằng, Nhật Đình sẽ biết được chuyện thuốc tránh thai.

Trong lúc nhất đời, bà ta đến ngay cả dũng khí để đối mặt với Quân Nhật Đình cũng không có.

Đúng lúc này, quản gia vội vã đi vào.

“Bà chủ, cậu chủ, ông cụ đến rồi.”
Quản gia vừa mới nói xong, thì đã có thể nghe thấy tiếng chống gậy ở cách đây không xa, không gần.

Quân Nhật Đình không có để ý đến chuyện này, đôi mắt u ám, nặng nề, nhìn chằm chằm bà Kim Hồng.

“Mẹ, lựa chọn của mẹ?”
Bà Kim Hồng vừa buồn bực, vừa không cam lòng, nhưng lúc này lại không thể không thỏa hiệp!
“Được, được, đợi đến lúc con… Hứa Thanh Tuệ tỉnh lại, mẹ sẽ đi xin lỗi cô ta!”
Bà ta quen mồm, trong vô thức định thốt ra hai chữ con khốn, nhưng dưới sự đe dọa trong im lặng của Quân Nhật Đình, thì lập tức sửa miệng.

Nhất thời, trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng tủi thân, ấm ức, khó chịu, càng thêm đem hết những chuyện này đều tính ở trên đầu Hứa Thanh Khê.

Đều là bởi vì con khốn này mê hoặc con trai của bà ta, mới khiến cho con trai của bà ta trở nên không phân biệt được đúng sai, phải trái như thế này!.