Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 276: Cô Lấy Tư Cách Gì Quản Tôi






Sau khi Mạc Ly nói xong, cô ả hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê, ánh mắt muốn ăn thịt cô.

Gương mặt của Hứa Thanh Khê cũng không khá hơn chút nào.

Cô bị sự cố trong phòng vừa rồi làm cho nghẹt thở, nhưng lúc này lại bị Mạc Ly làm nhục, cô lập tức đánh trả.

"Cô bị mù hay cố ý không nhìn thấy rằng trong đó còn có những người phụ nữ khác?"
Nghe đến đây, Mạc Ly mặt mày sa sầm.

Trước khi cô ả kịp nói gì, đã tiếp tục bị Hứa Thanh Khê mắng vào mặt: "Thêm nữa, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi làm chuyện có lỗi với Quân Nhật Đình?"
"Hai mắt!"
Mạc Ly gào lên: “Tan ca không về nhà ở yên ở nhà còn ra ngoài cùng đám đàn ông uống rượu chính là làm chuyện có lỗi với cậu chủ.”
Hứa Thanh Khê trực tiếp mỉm cười trước lời nói của cô.

Cô liếm đôi môi nứt nẻ của mình, mỉa mai nói: "Cô Ly, cô có biết trên đời này có một từ gọi là giao lưu không?"
Mạc Ly cau mày, nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê với đôi mắt căm phẫn.

Cô ả đương nhiên hiểu được, nhưng cô ả chính là ghét Hứa Thanh Khê đi.

Khi Hứa Thanh Khê nhìn thấy điều này, cô cũng đoán được suy nghĩ của ả, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.

"Thêm nữa, tôi đi ra ngoài giao lưu, cậu chủ nhà cô biết chuyện, tôi thấy thật lạ, chồng tôi không hề nói gì, còn cô lấy tư cách gì để quản tôi, thậm chí còn ở sau lưng nói những điều không hay?"

Mạc Ly lúc này chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê.

.

truyện teen hay
Hứa Thanh Khê nhìn ả và không khỏi chế nhạo.

"Không tự nhìn rõ thân phận của mình, không phải là tôi, mà là cô."
Cô khoanh tay trước ngực, nói tiếp: "Nói trắng ra, cô chỉ là thuộc hạ của Quân Nhật Đình.

Cô được sắp xếp để bảo vệ tôi.

Nếu đã là thuộc hạ, thế thì nên ngoan ngoãn mà im mồm, còn nếu cô thật sự không thích, có thể nói với chồng tôi đổi người.

"
Mạc Ly bị lời nhận xét của cô kích thích không nhẹ, lồng ngực cô ả phập phồng nhưng lại không thể nói lời phản bác.

Cô cắn chặt nướu răng, hít một hơi dài rồi châm chọc: "Cô đừng có ỷ lại vào chồng cô coi trọng mình như hiện tại, đợi lâu rồi chồng cô sẽ biết cô là người không yên phận, chồng cô sẽ còn lo cho cô sao?"
Lời nói vừa dứt, dường như cô đã nghĩ ra điều gì, nói tiếp: “Suýt nữa thì quên mất, cậu chủ nhà xem trọng cô vì cô là vợ trên danh nghĩa.

Chức danh này ngồi được bao lâu, trong lòng cô hiểu rõ.

Thêm nưa nhà Phong Quân cũng không có ai ưa cô, thế nên đừng tự mãn trước mặt tôi."
Trái tim của Hứa Thanh Khê chùng xuống khi cô nghe thấy điều này.

Nếu trước đây cô cho rằng sự thù địch của người phụ nữ này là không thể giải thích được, thì bây giờ cô đã biết tại sao người phụ nữ này ở đâu cũng chống đối mình.

"Lời nói của cô cũng đúng, chính là đang nhắc nhở tôi rằng cả nhà Nhật Đình không ai thích tôi, nhưng tôi trước sau vẫn là dâu của nhà họ Quân, là vợ của Quân Nhật Đình."
Cô ngạo nghễ nâng cằm lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Ly tuyên bố: "Mong cô Ly nhìn nhận rõ chuyện này.

Chỉ cần Quân Nhật Đình không ly hôn với tôi một ngày, vợ anh ấy vẫn sẽ là tôi!"
Mạc Ly nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy nó lại giả vờ như không.

"Tôi không quan tâm đến suy nghĩ của cô.

Trước khi chúng tôi ly hôn, cô nên dẹp nó đi cho tôi! Trước đây tôi không quan tâm đến cô.

Đó là nể mặt Nhật Đình, nhưng không có nghĩa là tôi không có khí chất!"
Nói xong, cô khịt mũi, trực tiếp bước qua Mạc Ly.

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Mạc Ly tức giận đến mức không biết xả vào đâu cả.

"Con chó cái chết tiệt này, chúng ta cùng chờ xem!"

Cô ả đấm xuống tường một cách quyết liệt và quay ra khỏi câu lạc bộ.

Hứa Thanh Khê không biết rằng cô ấy đã rời đi, cô quay trở lại phòng.

Lúc này bầu không khí trong phòng đã trở lại như cũ, mọi người chỉ liếc mắt nhìn cô, rồi ai vẫn làm việc của người đó.

Hứa Thanh Khê biết rằng đây là tất cả sự đóng góp của Phan Hữu Nam, cô ngồi xuống bên cạnh anh với lòng biết ơn và nói, "Tôi đã gây rắc rối cho bạn.

Nếu biết trước như vậy tôi đã không đến."
Phan Hữu Nam biết cô xấu hổ, an ủi nói: "Loại chuyện này không để tâm là được rồi, không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ biết cô không ở trong ngành, sau này sẽ không nói đến chuyện hợp tác như thế này.

Đám người này đều thành tinh hết rồi, trong lòng họ rất rõ ràng.”
Sự thực đúng như vậy.

Sau khi ông Vương làm ầm ĩ lên như vậy, khi mọi người ở phía sau nói chuyện với Hứa Thanh Khê, họ đều trở lại dáng vẻ như trên bàn ăn.

Kết quả là sau đó mọi người chơi rất vui vẻ, cũng uống rất nhiều rượu.

Khi kết thúc, mọi người gần như say, Hứa Thanh Khê cũng có chút ngà ngà
Bởi vì Phan Hữu Nam đã giúp cô chặn rượu, nếu không cô sớm đã đổ gục rồi.

Phan Hữu Nam đưa đám người đến, và sau đó quay trở lại hộp đêm để đưa Hứa Thanh Khê về.

"Anh cũng đã uống rất nhiều rượu.

Về sớm đi.

Tôi sẽ tự mình đi taxi."
Hứa Thanh Khê vẫn không quên rằng cô vẫn đang bị theo dõi, không dám để Phan Hữu Nam đưa mình về, sợ liên luỵ đến anh.

Đã vậy, anh đã giúp cô chắn rất nhiều rượu, nếu để anh đưa cô về, cô sẽ cảm thấy có lỗi.

Phan Hữu Nam không biết cô đang nghĩ gì, nhưng nghĩ đến Quân Nhật Đình, nhầm tưởng rằng Hứa Thanh Khê đang lo lắng mình sẽ gây hiểu lầm, cũng không nói gì nữa.

"Được, vậy tôi đi trước, em về nhà nhắn tin cho tôi, để tôi yên tâm."
Hứa Thanh Khê gật đầu.

Trong vòng một giờ, Hứa Thanh Khê trở lại nhà.

Cô vừa bước xuống xe thì một chiếc xe khác đã chạy tới sau lưng cô.

Nhìn thấy Quân Nhật Đình bước xuống xe với một chút tức giận.

"Nhật Đình"
Hứa Thanh Khê hét lên với một nụ cười.


Lúc này, thời gian trôi qua, rượu cô uống bắt đầu lên men khiến cô cảm thấy choáng váng.

Quân Nhật Đình cau mày khi ngửi thấy mùi rượu của Hứa Thanh Khê.

Đồng thời đưa tay ra đỡ cô.

"Em đã uống rượu?"
"Uống một chút, không quá nhiều."
Cô ngoan ngoãn dựa vào Quân Nhật Đình, làm động tác trẻ con.

Ngay khi rơi xuống, cả người ngã về phía Quân Nhật Đình.

May mắn thay, Quân Nhật Đình nhanh chóng ôm lấy eo cô, để cô dựa vào vòng tay của mình.

Hứa Thanh Khê lúc này đã rất bối rối, cô ngửi thấy mùi thơm từ cơ thể Quân Nhật Đình, hít một hơi thật sâu.

"Mùi thơm quá, anh dùng nước hoa gì, sao thơm hơn em?"
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, có chút ngẩn người.

"Được rồi, đừng làm loạn, trở về phòng."
Nói xong, anh kéo Hứa Thanh Khê đi, nhưng ai biết rằng Hứa Thanh Khê không chịu bước.

"Đau đầu, không muốn đi, anh bế em lên đi?"
Cô xoa ngực Quân Nhật Đình và nói một cách quyến rũ.

Quân Nhật Đình chưa bao giờ nhìn thấy Hứa Thanh Khê như thế này trước đây, trong mắt anh ấy là sự ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi hình ảnh cô.

"Được, anh bế em."
Sau khi anh ta nói xong, ôm lấy gc kiểu công chúa.

Hứa Thanh Khê hài lòng, rất hạnh phúc, lập tức thực hiện một hành động mà cô sẽ không bao giờ dám làm.

Cô hôn lên má Quân Nhật Đình một tiếng rõ kêu “ba”
Quân Nhật Đình cảm nhận được sự đụng chạm trên khuôn mặt anh, sự cưng chiều trong mắt anh trở nên đậm hơn.

Đứng sau lưng hai người, Mạc Ly nhìn sự ân ái của họ, vẻ mặt xấu xa của cô ả hiện lên vẻ ghen tị!.