Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 262: Không Phải Vết Thương Tự Cắn






Hứa Thanh Khê kéo hành lí xuống sân bay, Lê Việt Hoàng đã đợi sẵn bên ngoài.

" Hứa Thanh Tuệ, ở đây."
Anh giơ tay gọi, cố để Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh trong đám đông.

.

Truyện mới cập nhật
Sau đó cả hai lên xe, đưa Hứa Thanh Khê về khách sạn nghỉ ngơi.

Hứa Thanh Khê vào phòng, nhưng cô không vội vã sửa soạn mà lập tức gọi điện cho Quân Nhật Đình bao cáo.


Tập đoàn Phong Quân,
Quân Nhật Đình, đang họp, thấy cô gọi lập tức xua tay tạm dừng báo cáo.

" Hà Văn Tuấn, cậu lập biên bản cuộc họp đi.

Tôi sẽ đến xem sau."
Anh nhấc máy đứng dậy đi về phía rời phòng họp.

Khi anh rời đi, bên dưới không khỏi xì xào.

Có người còn mạnh dạn hỏi Hà Văn Tuấn
"Trợ lý Hà Văn Tuấn, chủ tịch của chúng ta có phải đang yêu không?"
Ngay khi những lời này được nói ra, rất nhiều người đều nhìn về phía Hà Văn Tuấn.

"Theo tôi thấy là đang yêu rồi, có ai để ý khoé miệng của chủ tịch hôm nay có vết thương không? Tôi dám khẳng định vết thương đó không phải tự cắn."
"Chuyện này còn cần anh nói sao?"
Cuộc thảo luận của đám cấp cao trái một câu phải một câu này khiến Hà Văn Tuấn lần đầu tiên phát hiện ra rằng cấp cao của tập đoàn Phong Quân của họ không hề tỏ ra là người lạnh lùng, mà ngược lại còn hay che giấu thuộc tính buôn chuyện của mình.

"E hèm...!Tôi biết tất cả mọi người đều quan tâm đến chủ tịch, nhưng đây là việc riêng của chủ tịch.

Trước tiên hãy nói về công ty.

Nếu không, khi chủ tịch quay lại, số liệu chưa được sắp xếp hết, chúng ta phải làm sao đây."

Hà Văn Tuấn giả vờ ho để nhắc nhở mọi người rằng rốt cuộc những lời đàm tiếu về chủ tịch của họ đều không mấy tốt đẹp.

Mọi người cũng bắt đầu phản ứng lại rồi tiếp tục việc báo cáo công việc của mình, nhưng ngọn lửa đàm tiếu trong lòng họ vẫn luôn thường trực.

Những điều này, Quân Nhật Đình thậm chí còn không biết.

Sau khi rời khỏi phòng họp, anh bước ra ban công nghe điện thoại.

"Đến rồi à?"
"Thật không? Vậy thì đừng quên uống thuốc.

Mèo hoang mùa này đều mang vi rút."
Cô nói xong lộ ra vẻ không yên lòng, nói tiếp: "Nếu không, lát nữa em đưa anh đến bệnh viện tiêm vắc xin."
Đương nhiên là Quân Nhật Đình không thể đồng ý.

"Không cần, tối hôm qua anh đã lo liệu."
Sau đó, anh không muốn nhắc đến nữa, chuyển chủ đề nói về tài liệu vừa giao.

Những điều này Hứa Thanh Khê không hề biết.

Cô cúp điện thoại, tắm rửa xong thu dọn hành lý vào phòng.

Rồi sau một đêm nghỉ ngơi, tình trạng khó chịu vì ngồi trên máy bay quá lâu của cô gần như ổn lại.


Buổi trưa, Lê Việt Hoàng đi làm về đón cô và ăn tối bên ngoài.

Cả hai đã nói về cuộc gặp gỡ giao lưu này.

"Lần này ở hội giao lưu Milan, cô không cần phải quá lo lắng.

Mục đích chính của những người tổ chức cuộc họp này thực sự là hy vọng rằng họ có thể gặp những người có năng lực trong vòng kết nối.

Cô có thể tận dụng cơ hội này để xuất hiện trong mắt họ, trong tương lai tạo một số mối quan hệ cho sự nghiệp của cô.

"
Lê Việt Hoàng giới thiệu với Hứa Thanh Khê vai trò chính của buổi họp mặt này.

Hứa Thanh Khê lắng nghe rất cẩn thận.

Lê Việt Hoàng cũng không giấu giếm chuyện này một cách riêng tư, anh ấy đã kể tất cả những gì mình biết và không quên nhắc đến Hứa Thanh Khê t.

"Nếu cơ hội tốt, có thể còn được mấy vị tiền bối chỉ dẫn, nhất định sẽ có lợi rất nhiều."
Hứa Thanh Khê gật đầu thể hiện rằng cô đã hiểu..