Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 23: Sao Chép






Hôm sau, bầu trời xanh thẳm cùng với áng mây bay bay, thời tiết rất đẹp.

Bóng người mảnh khảnh mặc quần áo thể thao chạy vào nhà lớn rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Chẳng mấy chốc, cô gái khoác chiếc khăn tắm thoải mái bước ra, vừa đi vừa lau tóc.

"Cô Gia Nghi." Người giúp việc đi tới nhận khăn mặt trong tay Lâm Gia Nghi: "Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, bà chủ đang chờ cô đấy."
"Được, tôi biết rồi." Lâm Gia Nghi hất tay, người giúp việc lập tức xuống nhà.

Lâm Gia Nghi sải bước trên sàn nhà ốp gỗ đến phòng ăn, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào xuyên qua chiếc bình thủy tinh xinh đẹp.

"Sao hôm nay con chạy nhiều thế?" Bà Kim Hồng đặt tờ tạp chí trong tay xuống, người giúp việc bê đồ ăn lên đặt trước mặt hai người.

"Thời tiết khá đẹp nên cháu chạy thêm vài vòng." Lâm Gia Nghi nói: "Món rau trộn hôm nay rất ngon, trong đó có thêm lá bạc hà và nước chanh."
Thời còn trẻ bà Kim Hồng từng đi du học nên bữa sáng cũng được làm theo các món phương tây.

Nghe Lâm Gia Nghi khen, nụ cười trên môi bà tươi tắn hơn: "Chỉ có con bé này hợp ý dì, Nhật Đình với cha nó không thích ăn món tây."

"Thế cũng tốt mà dì, không ai giành với dì cháu mình!" Lâm Gia Nghi vừa pha trò vừa nói: "Dì Hồng, gần đây con nghe nói...!Hứa Thanh Khê đòi đến tập đoàn Phong Quân làm việc, nghe bảo anh Nhật Đình cũng đồng ý rồi."
Cô ta vừa nói xong thì dao nĩa trong tay bà Kim Hồng đã bị dằn xuống bàn phát ra tiếng leng keng.

Bà Kim Hồng luôn nghĩ đó phải là sự thật chắc chắn mười mươi rồi Lâm Gia Nghi mới chạy tới nói với mình.

"Nhảm nhí! Hứa Thanh Tuệ này thật là!" Bà Kim Hồng thở hổn hển, sắc mặt rất tệ.

Hứa Thanh Tuệ là loại người gì? Một đứa con gái nhà giàu chỉ biết chơi bời lêu lổng.

Bảo cô ta đi gây chuyện với người ta còn nghe được chứ làm việc thì thôi miễn đi.

Cô con dâu đó mà vào công ty thì chẳng khác gì rước thêm một đống rắc rối về cho con trai bà giải quyết!
Bà Kim Hồng giận tái mặt.

Lâm Gia Nghi giả vờ lo lắng nói: "Dì Hồng, cháu có nói lỡ gì không ạ?"
"Không được, dì phải ngăn nó lại! Không thể để nó phá Nhật Đình được!" Bà Kim Hồng đứng bật dậy, vừa nói vừa khoác áo vào đi thẳng ra ngoài.

"Dì Hồng đợi cháu với." Bà Kim Hồng tức giận đi rồi, Lâm Gia Nghi cũng ngồi không yên được nữa nên vội vàng đuổi theo.

Bên kia, Hứa Thanh Khê cũng vừa mới ăn sáng xong.

Hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí rất thoải mái.

Bà Kim Hồng nổi giận đùng đùng bước vào khiến hai người giật mình.

"Mẹ, sao mẹ lại sang đây?"
Quân Nhật Đình vội đứng dậy, Hứa Thanh Khê cũng chủ động kéo ghế cho bà.

Bà Kim Hồng đẩy Hứa Thanh Khê ra, nhìn thẳng vào mắt con trai: "Nhật Đình, con định để nó đến công ty làm việc đúng không?"
Bà vừa nói vừa liếc xéo Hứa Thanh Khê, đang yên đang lành thì sao Nhật Đình lại cho nó đến công ty được, không biết con nhỏ này lại chơi chiêu trò gì.

Mặt Hứa Thanh Khê hết sức vô tội, ra đó là lí do bà Kim Hồng đột ngột chạy sao đây.

Quân Nhật Đình ngạc nhiên nhìn bà: "Sao mẹ lại biết chuyện này?"
"Con không cần biết tại sao nó lại đến tai mẹ." Bà Kim Hồng tức tối nói: "Nhật Đình, bây giờ mẹ sẽ nói thẳng cho con biết là mẹ không đồng ý.


Hứa Thanh Tuệ làm được cái gì? Cô ta lấy tư cách gì đến công ty làm việc, con muốn công ty mất hết danh dự hả? Cô ta chỉ biết đi rước phiền toái về cho con thôi."
Bà Kim Hồng nói như tát nước vào mặt khiến người giúp việc sợ hãi lùi về sau, ai cũng chạy đi tìm chỗ thật xa trốn đi.

Nhưng mọi ánh mắt đều dồn về Hứa Thanh Khê, bị mẹ chồng ném thẳng hai chữ vô dụng vào mặt thì xấu hổ chết mất.

"Nhật Đình, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.

Con nghe mẹ đi, làm vậy không được đâu." Sắc mặt Quân Nhật Đình cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam nên bà Kim Hồng cố dằn ngọn lửa xuống, dịu giọng nói.

Chuyện này không thể trách con trai bà được, bà Kim Hồng lại liếc sang Hứa Thanh Khê.

"Bọn con vẫn đang bàn về chuyện này." Quân Nhật Đình đặt thức ăn xuống bàn, thản nhiên nói.

Người đề nghị Hứa Thanh Khê đến công ty làm là anh, bây giờ Hứa Thanh Khê vẫn còn cân nhắc.

Vả lại cô ấy rất có tài trong lĩnh vực thiết kế.

"Có gì phải bàn? Tập đoàn Phong Quân chỉ cần người có tài! Nói tóm lại, mẹ không cho phép công ty ta có kẻ không ra gì trà trộn vào." Bà Kim Hồng nói như đinh đóng cột, lời nói đầy ẩn ý.

Nghe xong, nhóm người giúp việc lại lén lút nhìn Hứa Thanh Khê.

Mợ cả từng là người thế nào thì ai cũng biết, nhất thời ấn tượng đó vẫn khó thay đổi.

Cảm nhận được ánh mắt từ họ, mặt Hứa Thanh Khê nóng lên.

"Mẹ hiểu lầm rồi, Thanh Tuệ rất có năng khiếu trong việc thiết kế." Quân Nhật Đình vừa dứt lời thì đã có người đưa cho anh xấp bản vẽ anh để trên bàn.

Quân Nhật Đình là người cẩn thận và tỉ mỉ trong công việc, nếu bà Kim Hồng có ý kiến thì anh có thể lấy bằng chứng ra.

Anh mở bản thiết kế ra đưa cho mẹ mình: "Mẹ xem, đây đều là những bản vẽ Thanh Tuệ tăng ca sửa lại.

Cô ấy đã có tài thì chúng ta phải cho cô ấy cơ hội để phát triển nó."
Bà Kim Hồng giơ tay gạt bản vẽ sang một bên, chặn tay Quân Nhật Đình lại và khinh thường nói: "Ba cái thứ này thì tài với chả năng gì.

Gia Nghi, cháu lại đây xem coi nó có ra gì không!"
Bà kéo Lâm Gia Nghi đứng gần đó lại, bà thật lòng không hiểu gì về bản thiết kế nhưng cô con dâu bà chọn là người tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng với chuyên ngành thiết kế, còn lấy cả giấy khen nên bà Kim Hồng rất tự tin, cố tình đẩy cô ta ra lấy tiếng lấy miếng.


Thấy bản thiết kế nằm trong tay Lâm Gia Nghi, Hứa Thanh Khê nhíu mày.

Bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi luôn đứng cùng một phe chĩa mũi dùi về phía cô, có khi chuyện xảy ra hôm nay có Lâm Gia Nghi nhúng tay vào đấy.

Hứa Thanh Khê thầm cười khẩy, nếu cô mong Lâm Gia Nghi nói được câu gì cho ra hồn thì chẳng khác gì chờ heo nái leo cây.

Cô nghiêng đầu, hờ hững đứng đó nhìn.

Làm việc ở tập đoàn Phong Quân là một điều gì đó rất hấp dẫn nhưng không được cũng chẳng sao.

Bầu không khí trong phòng chợt đóng băng, mọi người đều nhìn Lâm Gia Nghi.

Dường như ai cũng tò mò muốn biết rốt cuộc Hứa Thanh Khê vẽ có ra gì không.

Lâm Gia Nghi thong thả lật một tờ xem rất lâu mới lên tiếng: "Đúng là rất được!"
Gì cơ? Hứa Thanh Khê giật mình kinh ngạc, tai cô bị gì rồi chăng? Lâm Gia Nghi biết khen cô từ khi nào thế, mặt trời mọc đằng tây hả?
"Gia Nghi!" Bà Kim Hồng nhíu mày quát, đẩy đẩy Lâm Gia Nghi nghĩ sao hôm nay con bé này lại nói đỡ cho người ngoài như Hứa Thanh Tuệ.

Nhưng Quân Nhật Đình lại bình tĩnh quay sang nhìn Lâm Gia Nghi.

"Có điều..." Lâm Gia Nghi nhếch môi, bỏ ngỏ câu nói khiến mọi người lại dồn ánh mắt về phía này.

"Có điều gì?" Thấy cô ta đanh mặt, Quân Nhật Đình cũng bất giác nhíu mày.

Anh đã xem tác phẩm Hứa Thanh Khê vẽ lại, có thể nói nó rất hoàn hảo.

Chẳng lẽ Lâm Gia Nghi có thể làm nó tốt hơn?
"Có điều phong cách vẽ này hơi quen mắt." Lâm Gia Nghi khinh bỉ nhìn Hứa Thanh Khê, tiếp tục nói: "Hình như cô ta...!Sao chép!".