Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 212: Lý Do Không Thể Mang Thai






Hứa Thanh Khê không biết gì về sự sắp xếp của Quân Nhật Đình, sau khi uống thuốc, cô ngủ mê man trên giường.
Đến trưa, cô đã tỉnh dậy một lần, nhưng vẫn còn rất khó chịu, đầu óc mơ màng, mặt mũi đỏ ửng không thuyên giảm chút nào.
Quân Nhật Đình cau mày nhìn cô, dùng tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô, mặc dù trời không nóng như buổi sáng nhưng cô vẫn sốt.
Hứa Thanh Khê cảm thấy tay anh vừa lạnh vừa thoải mái, nhịn không được mà cọ cọ.
Quân Nhật Đình nhìn những hành động vô thức của cô, cau mày.
Anh liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đứng dậy đi xuống lầu.
Lệnh cho người nấu cháo đồng thời gọi cho bác sĩ gia đình đến.
Một lúc sau, anh bưng bát cháo trắng do người giúp việc nấu, trở về phòng.
"Thanh Khê, dậy ăn chút đi."
Anh thì thầm gọi Hứa Thanh Khê đang mơ màng, Hứa Thanh Khê cau mày, dù rằng không thoải mái nhưng cô vẫn có ý thức làm theo lời anh nói.
Chỉ có điều, lúc này ý thức của cô rất mơ hồ, nhất cử nhất động đều là theo bản năng.

Truyện Cổ Đại
Quân Nhật Đình cũng nhận ra, vòng tay ôm cô, dùng sự dịu dàng hiếm thấy của mình, đút cho cô non nửa chén cháo.


Quản gia đưa bác sĩ gia đình đến.
Nhìn thấy người đàn ông tầm 27-28 tuổi, nghiêm trang, tuấn tú, mang gọng kính mạ vàng, phối với một bộ quần áo sáng màu thoải mái, giống con em nhà quý tộc hơn là một bác sĩ.
"Cậu chủ, cậu Minh Triết đến rồi."
Quản gia làm ngơ trước sự dịu dàng hiếm có của Quân Nhật Đình.
Trái với sự bình tĩnh của ông, Dương Minh Triết đứng bên cạnh đang kinh hãi nhìn Quân Nhật Đình, như thể nhìn thấy quỷ.
Dù sao, trong ấn tượng của anh, anh chưa từng thấy bạn tốt của mình dịu dàng như vậy.
Anh thích thú xoa cằm quan sát.
Quân Nhật Đình cũng nhận thấy ánh mắt của anh, khẽ cau mày, nhẹ nhàng dỗ dành Hứa Thanh Khê đang nửa mê nửa tỉnh nằm xuống.
"Bác sĩ đến rồi, anh sẽ để cậu ấy khám cho em."
Hứa Thanh Khê ngây ngốc gật đầu.
Quân Nhật Đình bây giờ đứng dậy, nhìn về phía Dương Minh Triết, lạnh lùng nói: "Tới rồi sao còn chưa vào, sao hả, muốn tôi tự mình mời cậu vào hả?”
Dương Minh Triết bĩu môi, vừa mở miệng đã phá hỏng hoàn toàn hình tượng công tử của mình.
"Tôi cứ tưởng là gặp quỷ cơ.

Bây giờ nghe cậu nói như vậy thì coi như yên tâm rồi.

Xem ra là cậu đối xử có chọn lọc đấy.”
Vừa nói, anh vừa nhìn về phía Hứa Thanh Khê trên giường, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.
"Sớm đã nghe nói cậu cưới một người vợ.

Chỉ mới nghe tên, chưa được gặp mặt.

Nhìn thì có vẽ cũng là đại mỹ nhân đó nha.”
Lời nói đùa của anh ta khiến Quân Nhật Đình nheo mắt đầy nguy hiểm.
Anh bước tới chặn tầm nhìn của Dương Minh Triết, đe dọa: "Nếu cậu còn không chịu khám bệnh thì tôi sẽ bảo quản gia đưa cậu về ngay.”
Nghe được sự cảnh báo trong lời nói, Dương Minh Triết liên tục giơ tay đầu hàng.
"Tôi khám bệnh, khám bệnh ngay đây."
Vừa dứt lời, anh ta mở hộp y tế trên tay, bắt đầu khám cho Hứa Thanh Khê.
Sau khoảng mười phút, đã có kết quả.
"Vợ cậu không sao đâu.


Sốt do cảm lạnh thông thường mà thôi, uống thuốc xong ngủ một giấc sẽ khỏi.

Không sao đâu."
Vừa nói, anh vừa cất đồ nghề.
Nhìn động tác của anh, trên mặt Quân Nhật Đình tràn đầy vẻ không tin.
"Sáng nay tôi đã lấy thuốc cảm cho cô ấy uống, nhưng đến giờ cô ấy vẫn còn sốt."
Dương Minh Triết nhìn ra được sự lo lắng của anh, mỉm cười, nói: "Mới có một liều thuốc thôi, có phải thuốc thần đâu mà hiệu quả tức thì, hơn nữa, cô vợ nhỏ này của cậu, nhìn cô ấy có vẻ yếu ớt vậy thôi, thật ra thể lực không kém cậu bao nhiêu đâu, cứng rắn lắm.”
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì mới hơi yên tâm, có điều, anh lại nghĩ đến chuyện khác.
Nếu cơ thể của Hứa Thanh Khê không có vấn đề gì, tại sao cô ấy mãi không mang thai được?
Vừa nghĩ đến điều này, anh cũng hỏi ra miệng.
"Tôi muốn biết tại sao lại như vậy, cậu có thể kiểm tra xem không?"
Dương Minh Triết nghe vậy, kinh ngạc.
Anh không ngờ rằng Quân Nhật Đình sẽ để ý vấn đề này.
Vừa định trêu chọc thì anh lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quân Nhật Đình, lập tức sửa lại lời nói vừa ra đến miệng.
"Cũng đang tiện, tôi kiểm tra cho cậu luôn nhé?"
Quân Nhật Đình nhíu mày.
"Có ích lợi gì không? Lúc trước chúng tôi cũng có đến bệnh viện kiểm tra, nhưng không phát hiện vấn đề gì."
Dương Minh Triết nghe thấy bọn họ đã kiểm tra rồi thì lập tức bỏ ngay cái ý định kiểm tra lại, chuyển sang phân tích xác suất mang thai.
"Nhật Đình, chuyện mang thai nó bí ẩn lắm, không ai có thể nói trước được, đôi khi còn phải xem duyên phận thế nào.”
Vừa nói, nhìn thấy Quân Nhật Đình cau mày, có vẻ không đồng ý với quan điểm của mình, anh nói tiếp: "Hơn nữa, có lúc người ta chịu quá nhiều áp lực, càng nghĩ nhiều thì càng khó mang thai, tất nhiên còn có một mặt là về chế độ ăn uống, nhưng chế độ ăn uống của gia đình cậu luôn lành mạnh và đều đặn, vì vậy tôi e rằng sẽ không có vấn đề gì."
Đoạn cuối, anh không quan tâm, nhưng Quân Nhật Đình lại sửng sốt.
Mặc dù ngày thường anh không để ý đến thói quen ăn uống của Hứa Thanh Khê, nhưng ăn cùng bàn nhiều lần như vậy, anh vẫn biết khẩu vị của Hứa Thanh Khê khá thanh đạm, tối nào cũng uống canh bổ.
Nghe nói là do mẹ anh đặc biệt cho người mang đến…
Chờ đã, mẹ mình đưa tới!
Chẳng biết tại sao, anh nghĩ đến điều này, trong đầu thầm kiểm tra lại những chuyện xảy ra gần đây.
Mặt anh hơi biến sắc, Dương Minh Triết nhìn thấy, khó hiểu hỏi thăm: "Cậu bị sao vậy? Nghĩ ra cái gì à?"
Quân Nhật Đình cau mày không nói gì, trong mắt đầy kinh ngạc, không chắc chắn.
Bởi vì anh nghĩ đến một khả năng, nhưng lại cảm thấy khả năng này không quá lớn.
Nhưng nếu điều anh nghĩ là thật…

Trong lúc nhất thời, sắc mặt anh đột nhiên trở nên khó coi, không quan tâm đến người bạn tốt Dương Minh Triết, xoay người gọi Mỹ Hà.
“Canh bổ mà dạo này mợ uống, có còn không?”
Mỹ Hà không hiểu tại sao Quân Nhật Đình đột nhiên hỏi vậy, nhưng cô gật đầu và trả lời: "Còn, mỗi ngày cứ vào giờ này là lại mang lên.”
Quân Nhật Đình nghe xong, vẻ mặt căng thẳng nói: "Đi lấy đến đây."
Mỹ Hà nghe lệnh, ngay lập tức lấy nguyên liệu nấu canh mang lên.
Thấy có tổ yến và nhân sâm trong những túi nguyên liệu đó.

Toàn là đồ bổ.
Quân Nhật Đình nhìn lướt qua, nhưng không thấy có vấn đề gì nên dứt khoát đưa cho Dương Minh Triết.
"Cậu mang mấy cái này về và kiểm tra cho tôi nhé."
Dương Minh Triết nhìn thứ trên tay mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Nhưng nhìn vẻ mặt thận trọng của Quân Nhật Đình, anh kịp phản ứng, gật đầu đáp lại: "Được rồi, giờ tôi về kiểm tra cho cậu liền, sẽ báo tin cho cậu sớm nhất có thể.”
Quân Nhật Đình gật đầu, đưa mắt tiễn bạn đi.
Sau khi Dương Minh Triết đi, Quân Nhật Đình bàn giao cho Mỹ Hà chăm sóc tốt Hứa Thanh Khê, lập tức đến phòng làm việc để giải quyết công việc.
Đến đêm, Hứa Thanh Khê tỉnh dậy sau một giấc ngủ sảng khoái, nhưng khi nhìn thấy Mỹ Hà ở đầu giường, cô không khỏi cảm thấy mất mát, nói: Cậu chủ của các người đâu?"
Mặc dù ban ngày cô mê man, nhưng cô vẫn nhớ rõ người ở bên giường chăm sóc cho cô là Quân Nhật Đình.
"Cậu chủ đang ở phòng làm việc, tôi sẽ đi thông báo cho cậu chủ."
Mỹ Hà nói, không đợi Hứa Thanh Khê ngăn cản, cô đã đến phòng làm việc.
Sau đó Quân Nhật Đình đến, quan tâm đến Hứa Thanh Khê, biết được rằng mọi chuyện đã ổn, vì vậy anh mới nhẹ lòng, để người dọn bữa tối lên.
Dùng cơm xong, Hứa Thanh Khê vẫn còn hơi mệt, vì vậy Quân Nhật Đình để cô nghỉ ngơi trên giường, còn mình đi vào phòng làm việc.
Không ngờ vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Dương Minh Triết.
"Nhật Đình, những thứ cậu nhờ tôi kiểm tra đã có kết quả rồi.

Trong những loại thuốc bổ đó, có rất nhiều thuốc tránh thai.".