Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 208: Người Mất Mặt Cũng Không Phải Con






Quân Nhật Đình thấy hai mắt của Hứa Thanh Khê đang ngạc nhiên nhìn anh, không nhịn được cúi người xuống chạm nhẹ lên chóp mũi của cô.

“Không phải em nói đói bụng sao? Chẳng lẽ em nhìn anh đến no rồi hả?”
Hứa Thanh Khê khôi phục lại tinh thần, khẽ chớp mắt nhìn người đàn ông đang trêu ghẹo ở trước mặt cô, kìm nén lại cảm xúc trong lòng.

“Quân Nhật Đình, tại sao trước kia em lại không biết anh lại mắc bệnh tự kỷ nhỉ?”
Cô giả vờ vui vẻ đùa cợt rồi cúi đầu xuống ăn cơm để che dấu cảm xúc bên trong đôi mắt.

Quân Nhật Đình nhíu mày, bỗng nhiên phát hiện, người phụ nữ trước mặt anh càng ngày càng tự nhiên hơn.

Lúc trước, cô sẽ không bao giờ nói chuyện như thế này với anh.

Anh nghĩ vậy, trong lòng không hiểu sao thấy vui vẻ.

“Có tự kỷ cũng phải nhìn xem là với ai.”
Anh lắc ly rượu trên tay, cười như không cười trêu đùa Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhìn anh cười không biết xấu hổ như vậy, cô cũng cười rộ lên.

Có thể nói, bữa cơm này, hai người ăn rất vui vẻ, cũng vì vậy nên Hứa Thanh Khê đã uống không ít rượu, trên đường trở về, cả người cô cứ thấy lâng lâng.


Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê loạng choạng xuống xe, mày anh nhíu lại, đi tới nhẹ nhàng hỏi: “Em có thể tự đi được không?”
Hứa Thanh Khê mơ màng nhìn anh, mỉm cười gật đầu nói: “Anh yên tâm, em có thể đi được.

Dù sao thì em cũng đã đi bộ hai mươi năm rồi.”
Cô nói xong, thoát khỏi người Quân Nhật Đình, đi những bước chân vô định về phía phòng ngủ.

Quân Nhật Đình đi theo phía sau cô, nhìn người cô lắc lư, cùng với lời nói ngốc nghếch, trong đáy mắt anh tràn ngập sự cưng chiều vui vẻ.

Nhưng mà, anh không hề phát hiện, anh đã đi theo Hứa Thanh Khê vào trong phòng ngủ.

Không biết có phải do Hứa Thanh Khê uống rượu nên đặc biệt vui sướng hay không, cô đi tới bên giường, quay lưng lại với Quân Nhật Đình, bắt đầu cởi quần áo.

Bộ trang phục dự tiệc lộng lẫy được cô cởi bỏ, lộ ra dáng người đẹp không tỳ vết, eo thon của cô khiến cho cổ họng Quân Nhật Đình trở nên căng thẳng.

Đôi mắt của anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, giống như ánh mắt của thợ săn nhìn thấy con mồi.

Hứa Thanh Khê cũng không hề phát hiện ra.

Sau khi cô cởi bỏ bộ trang phục dự tiệc thì mơ màng đi tới phòng tắm.

Ai biết được, vừa mới cất bước đã bị bộ trang phục dưới chân mắc vào khiến cả người cô nghiêng về phía trước.

Nhìn thấy cô sắp ngã xuống đất, một cánh tay xuất hiện kịp thời, đưa ra đón được cô.

“Cảm ơn…”
Bởi vì đang không tỉnh táo nên theo bản năng, khóe miệng của Hứa Thanh Khê khẽ mở ra nói lời cảm ơn.

Cô không biết rằng, lúc này, bộ dáng say rượu của cô quyến rũ đến nhường nào.

Đôi mắt cô lim dim, hai má đỏ hồng như trái đào khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái.

Đặc biệt là đôi môi đỏ mỏng có hương vị ngọt ngào của cô, còn có thêm chút cồn rượu, dù cho Quân Nhật Đình có không say thì lúc này đây, anh cũng say mất rồi.

Anh cảm thấy con thú dữ trong người anh đã thức tỉnh, rất muốn ăn người con gái quyến rũ ở trong ngực này vào người mình.

Tất nhiên là anh đã làm như vậy.

Anh ôm chặt lấy Hứa Thanh Khê đi vào trong phòng tắm, tắm rửa đơn giản rồi nhanh chóng ôm lấy người đặt lên trên giường, cúi người xuống nằm đè lên.

Hứa Thanh Khê không tỉnh táo, cô cảm thấy thân thể như bùng cháy, cực kỳ khô nóng.

Cô tham lam sự mát mẻ trên thân thể của Quân Nhật Đình, không tự giác phối hợp theo động tác của anh, khiến cho Quân Nhật Đình vốn đã thèm khát càng trở nên điên cuồng hơn.


Cả một đêm này, anh điên cuồng chiếm lấy Hứa Thanh Khê cho tới khi ngoài trời sáng rõ, mới ôm lấy Hứa Thanh Khê đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.

Hai người cùng ôm nhau ngủ, Hứa Thanh Khê giống như con mèo con cực kỳ thỏa mãn, chui vào trong lồng ngực anh ngủ ngọt ngào.

Hôm sau, Hứa Thanh Khê lờ mờ cảm nhận được người bên cạnh động đậy.

Cô khó khăn mở mắt ra, ý thức vẫn chưa khôi phục thì bên tai đã nghe được giọng nói dịu dàng.

“Anh phải đi tới công ty.

Hôm nay, em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé.”
Hứa Thanh Khê mất một lúc mới phản ứng lại được, cô cũng không hề phản đối, nằm ở trên giường gật đầu, trên mặt còn hiện lên chút thẹn thùng.

Tuy rằng tối hôm qua cô say rượu, nhưng mà vẫn lờ mờ nhớ rõ được vài hình ảnh.

Hiển nhiên, Quân Nhật Đình cũng nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp như vậy của cô, đôi mắt anh tối lại, giọng nói trầm thấp cố đè xuống: “Anh đi đây, em đừng quên ăn cơm đấy.”
Nói xong, anh quay người rời đi.

Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng dáng rời đi của anh, trong lòng như được nhét đầy bông, rất mềm mại.

Nhưng mà tâm trạng tốt đẹp này của cô cũng không duy trì được lâu.

Ngay khi cô đi xuống dưới tầng để ăn cơm thì quản gia đi tới.

“Thưa mợ cả, bà chủ tới đây ạ.”
Bà ta đang nói thì nhìn Hứa Thanh Khê và dừng lại.

Hứa Thanh Khê nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Khi đang hỏi, cô nhìn thấy phía sau quản gia, bà Kim Hồng cùng với Lâm Gia Nghi đi vào, bên cạnh hai người bọn họ còn có người giúp việc đang xách theo hành lý.

Cô nhìn thấy thì nhíu mày lại, cô cũng đã hiểu vì sao mà quản gia lại muốn nói lại thôi.

“Bà cứ đi làm việc đi.”
Cô cho quản gia lui xuống, sau đó đứng dậy đi từ nhà ăn ra phòng khách tiếp đón.

“Mẹ à, mới sáng sớm mẹ đã tới đây là có chuyện gì sao?”
Cô nói xong mới giả bộ phát hiện ra Lâm Gia Nghi, lạnh lùng xa cách nói: “Chào cô Nghi.”
Lâm Gia Nghi không hề quan tâm tới cô, nghiêng đầu nhìn về phía bà Kim Hồng.

Bà Kim Hồng nhận được ánh mắt của cô ta, trên mặt nở nụ cười hiền từ, lúc nhìn sang Hứa Thanh Khê thì chuyển thành vẻ chán ghét.


“Hôm nay tôi tới đâu cần phải báo trước cho cô một tiếng? Từ hôm nay, Gia Nghi sẽ ở lại bên này.”
Hứa Thanh Khê vốn cũng đoán được, nhưng mà nghe bà ta nói ra, mặt cô vẫn không nhịn được mà đen lại.

“Mẹ à, chỉ sợ là chuyện này không được tốt lắm.”
Bà Kim Hồng hừ nhẹ, bác bỏ nói: “Có cái gì không tốt chứ? Gia Nghi mang thai con của Nhật Đình thì dĩ nhiên phải ở tại nơi này rồi.”
Bà ta nói xong cũng không để ý tới mặt Hứa Thanh Khê đã tối đen, quay đầu phân phó cho dì Ba: “Dì đi dọn dẹp một căn phòng khách đi, mang đồ của Gia Nghi đặt vào trong đó.”
“Vâng.”
Dì Ba nhận lệnh, đưa người giúp việc đi lên trên tầng.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy động tác của bọn họ, trên mặt đen tới mức không thể đen hơn được nữa.

“Đứng lại!”
Cô tiến đến ngăn cản đường đi của đám người dì Ba, mạnh mẽ nhìn về phía bà Kim Hồng.

“Thưa mẹ, mẹ muốn để cho cô Nghi ở tại nhà họ Quân thì con không có ý kiến gì.

Nhưng mà nơi này là nhà của con và Quân Nhật Đình, con không cho phép người khác dọn vào ở.”
Bà Kim Hồng thấy vậy thì cơn giận bùng phát.

Đang lúc bà ta dự định lôi chuyện đứa nhỏ ra nói thì Hứa Thanh Khê đã nhìn thấu và giành nói trước: “Hơn nữa, về chuyện đứa nhỏ, còn chưa nói tới đứa nhỏ này có phải con của Quân Nhật Đình hay không thì hiện tại, con cũng là vợ được Quân Nhật Đình cưới hỏi đàng hoàng, con không chấp nhận người khác xâm phạm gia đình của.”
Cô nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Gia Nghi, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Hiển nhiên, Lâm Gia Nghi cũng cảm nhận được, cô ta tức giận không thôi.

Người phụ nữ này lại dám khinh thường cô ta, nhìn xem cô ta dạy dỗ cô thế nào.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ, trên mặt không biểu lộ gì, thậm chí còn có vẻ tủi thân, nói với bà Kim Hồng: “Dì Hồng à, con đã nói là cô Thanh Khê sẽ không đồng ý đâu, con thấy hay là cứ bỏ đi, để con về nhà ở cũng được, đỡ phải bị người khác khinh thường.”
Bà Kim Hồng nghe thấy lời nói này của cô ta, lại nhìn về phía Hứa Thanh Khê vẫn chưa kịp thu hồi sự bén nhọn trong ánh mắt, ngay lập tức, bà ta tức giận răn dạy: “Hứa Thanh Khê, ánh mắt của cô như này là ý gì đây? Tôi nói cho cô biết, hôm nay, cô không đồng ý nhưng mà tôi đồng ý, chính cô không thể sinh con còn có mặt mũi đi trách móc người khác sao? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động tay động chân với lại Gia Nghi, gây tổn thương cho đứa nhỏ, thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời nói của bà ta, bản thân cũng không thể nói gì, chỉ cảm thấy tức giận.

“Nếu như mẹ đã cố chấp như vậy thì con cũng mặc kệ.

Dù sao thì tới lúc đó, người mất mặt cũng không phải con.”
Nói xong cô quay người lại trở về phòng..