Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 196: Âm Mưu Đen Tối






Sau khi trợ lý rời đi, Quân Nhật Đình ngồi trên ghế văn phòng với vẻ mặt lạnh lùng.

Dù kẻ đó có giấu mình kỹ đến đâu, anh cũng sẽ đào ba tấc đất lên để tìm ra người.

Nếu không, lần này là vợ anh, lần sau không biết sẽ nhắm vào ai trong gia đình anh.

Ngay sau khi Quân Nhật Đình ra lệnh tiếp tục điều tra, Lâm Gia Nghi cũng nhận được tin tức từ trợ lý của cô ta.

“Anh nói cái gì? Quân Nhật Đình vẫn chưa từ bỏ việc điều tra sao?” Giọng cô ta trên điện thoại đầy vẻ hoài nghi.

Ánh mắt Lâm Gia Nghi lộ rõ vẻ ghen tuông.

Cô không biết tại sao anh lại coi trọng việc này đến như vậy.

Chắn hẳn là vì nó có liên quan đến Hứa Thanh Khê.

Cô nhớ lại những gì mà bà Hồng vừa nói.

Hai người bọn họ đã dính lấy nhau trong suốt thời gian qua, nếu cứ để chuyện này tiếp diễn, liệu cô ta có còn cơ hội chen chân vào?
Trong lòng Lâm Gia Nghi không khỏi có chút chấn động nói: “Anh đi lấy một khoản tiền, để mấy tên kia đi đâu thật xa một thời gian.”
Trợ lý nhận lệnh rồi cúp máy.

Lâm Gia Nghi chằm chằm nhìn điện thoại, trong lòng vẫn không yên.


Cô phải làm gì đó để chuyển hướng sự chú ý của Quân Nhật Đình.

Nếu không, để anh phát hiện ra, Nhật Đình sẽ chỉ càng thêm chán ghét cô ta.

Và cô ta sợ rằng mình còn không có cơ hội để cầu xin sự tha thứ.

Lâm Gia Nghi nhắm mắt suy nghĩ, nghĩ xem phải làm sao để chuyển hướng chú ý của Quân Nhật Đình.

Đột nhiên cô ta nghĩ ra điều gì đó, trong lòng dần dần hình thành một âm mưu.

Lâm Gia Nghi lại bấm điện thoại gọi cho ai đó.

Tối hôm đó, cô ta ăn diện một chút rồi lái xe ra khỏi nhà.

Một lúc sau, cô ta dừng lại ở một quán bar tên là Cather.

Cô ta bước vào với một biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt, làm ngơ trước đám ăn chơi thác loạn bên trong, đi thẳng đến một góc.

Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đã ngồi sẵn ở đó.

“Trác Văn Khoa, đã lâu không gặp.” Lâm Gia Nghi mở lời chào rồi lạnh lùng ngồi xuống.

Trác Văn Khoa nhìn thấy cô, ánh mắt trùng xuống: “Cô gọi tôi ra đây có việc gì?”
Anh ta cảnh giác nhìn Lâm Gia Nghi, người hai người không hề có quan hệ bạn bè.

Lâm Gia Nghi cười nói: “Anh không muốn lấy Hứa Thanh Tuệ sao?”
Ánh mắt Trác Văn Khoa bỗng sáng rực lên: “Ý cô là sao?”
Lâm Gia Nghi dựa vào ghế nở một nụ cười nhạt nhẽo rồi nói: “Tôi biết anh thích Hứa Thanh Tuệ, và tôi thích Quân Nhật Đình.

Đây là điều chúng ta không thể phủ nhận.

Tôi muốn hợp tác với anh.

Tôi sẽ giúp anh lấy Hứa Thanh Tuệ.

Và anh giữ chặt Hứa Thanh Tuệ, đừng để cô ta sau này lại vướng vào Quân Nhật Đình.

Mà tốt hơn hết, là cả hai nên biến mất khỏi tầm mắt của Quân Nhật Đình mãi mãi.”
Trác Văn Khoa nhíu mày: “Cô có quên rằng Thanh Tuệ và Quân Nhật Đình đã kết hôn rồi?”
Lâm Gia Nghi hoàn toàn không quan tâm đến lời nhắc nhở của Trác Văn Khoa.

“Thì sao? Nếu anh tin toi, vài ngày nữa, cô ấy sẽ không làm con dâu nhà họ Quân nữa.”
Trác Văn Khoa kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Gia Nghi nhếch miệng đầy ác ý: “Bởi vì tôi đang mang thai đứa con của Quân Nhật Đình.”
Vẻ mặt Trác Văn Khoa bỗng trở nên sửng sốt.

Lâm Gia Nghi nói tiếp: “Tôi được lòng bố mẹ của Nhật Đình, và bố mẹ thì rất quan đến con cái.


Đương nhiên, không thể để cho con cháu nhà họ Quân phải sống vất vưởng bên ngoài.

Anh nghĩ khi đó, cô ấy có lý do để ở lại không? "
Trác Văn Khoa suy nghĩ về những gì Lâm Gia Nghi vừa nói rồi đáp: “Nếu là như vậy, tôi và cô hợp tác thế nào?”
Lâm Gia Nghi nhìn anh cười: “Tôi tìm anh là để hợp tác cùng có lợi? Anh đồng ý chứ?”
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Gia Nghi thật lâu, rồi mới mở miệng: “Cô bảo đảm sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn?”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Gia Nghi càng đắc ý, tự tin gật đầu: “Đương nhiên.”
“Được, vậy tôi tin cô một lần.” Cuối cùng, Trác Văn Khoa cũng gật đầu đồng ý.

Lúc đó, Hứa Thanh Khê còn đang bận làm thêm giờ ở công ty, đương không biết gì kế hoạch của hai người kia.

Ngay khi cô đang rất bận, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông: “Nhật Đình, anh gọi cho em muộn như vậy có việc gì?”
“Em vẫn ở công ty à?” Quân Nhật Đình nhẹ giọn.

Hứa Thanh Khê liếc nhìn công việc dang dở trên bàn đáp: “Tối hôm nay em còn có chút việc phải làm, em sẽ về sau.”
“Vậy là em lại không ăn cơm tối?” Quân Nhật Đình nói giọng chắc chắn như thể khẳng định chứ không phải câu hỏi.

Hứa Thanh Khê lè lưỡi: “Ơ… em quên mất.”
“Hiện tại anh đang ở dưới lầu.” Quân Nhật Đình đã tính trước chuyện này.

Hứa Thanh Khê có chút bất ngờ, cô không nói được câu gì.

“Em có muốn xuống đón anh không?” Quân Nhật Đình cười nhẹ.

“Anh cho em 3 phút.

Anh muốn nhìn thấy em ở dưới lầu.”
Nói xong, anh liền cúp máy.

Hứa Thanh Khê ngây ngốc nhìn điện thoại bị cúp máy, mặc dù cảm thấy người đàn ông này hơi gia trưởng, nhưng trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào.

Cô khẩn trương sắp xếp lại tài liệu trên bàn rồi xách cặp bước ra khỏi công ty.

Chờ Hứa Thanh Khê lên xe, Quân Nhật Đình liền đưa cô đến nhà hàng.

Trong bữa tối, Hứa Thanh Khê thực sự muốn hỏi Quân Nhật Đình tại sao lại đến đón mình.

Nhưng anh lại hỏi ngược lại, gương mặt cô hiện lên vẻ bối rối.

Quân Nhật Đình thấy vậy liền hỏi: “Em sao thế?”
Hứa Thanh Khê lắc đầu: “Không sao.”
Thấy vậy, Quân Nhật Đình cũng không hỏi thêm.

Vì vậy anh quay sang hỏi về vấn đề hợp tác của công ty.

Hứa Thanh Khê kể cho anh nghe về công việc.


Tuy lúc đầu có chút rắc rối nhưng hiện tại thấy rất thoải mái.

Quân Nhật Đình là người rất biết lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra một hai gợi ý.

Khi trở về nhà, Hứa Thanh Khê vẫn còn ý tứ, ôm Quân Nhật Đình nói chuyện hồi lâu mới nhận ra rằng đã quá muộn.

“Trời ạ, đã muộn như vậy rồi, em đi tắm rửa, sáng mai em có cuộc họp.” Cô nói xong liền chạy về phía phòng tắm với bộ đồ ngủ trên tay.

Một lúc sau, cô bước ra với bộ đồ ngủ.

Mặc dù bộ đồ ngủ của cô khá kín đáo nhưng chúng vẫn tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp của ấy, đặc biệt là đôi chân dài và trắng nõn.

Tất nhiên vết thương trên chân của cô cũng làm nó hơi xấu đi.

Mấy ngày nay, vết thương ở chân của cô đã đỡ và bắt đầu liền sẹo, nhưng có vẻ như vết sẹo để lại nhìn khá rõ.

Quân Nhật Đình nhìn thấy vết sẹo thâm, hai mắt tối sầm lại.

Anh lấy ra một lọ thuốc mỡ từ trong cặp và đưa nó cho cô.

“Đây là thuốc xóa sẹo.

Anh lấy từ chỗ Mạc Hào.

Nghe nói tác dụng xóa sẹo rất tốt.

Nhớ bôi thuốc mỗi ngày.” Giọng nói Quân Nhật Đình như không cho cô lựa chọn.

Hứa Thanh Khê nhận lấy, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Anh Hào không phải là bác sĩ tâm lý sao?”
“Bác sĩ tâm lý không thì không biết những thứ khác sao?” Quân Nhật Đình hỏi ngược lại, khiến Hứa Thanh Khê nghẹn ngào.

Thấy Hứa Thanh Khê không nói nữa, anh lại giục cô bôi thuốc.

Hứa Thanh Khê nhìn thuốc mỡ trong tay, rồi lại nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Vừa lúc cô đang bôi thuốc, Quân Nhật Đình nghĩ tới điều gì đó, nhìn chằm chằm cô hỏi:
“Nhân tiện, mấy ngày nữa là sinh nhật của em.

Em có nghĩ đến việc sẽ tổ chức như thế nào chưa?”.