Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 184: Gạ Gẫm Quân Nhật Đình






Hứa Thanh Khê nghi ngờ nhìn cô ta, lập tức nhận ra ánh mắt của cô ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình vẫn còn đang ngồi trong phòng.

Cô đột nhiên hiểu rằng người phụ nữ này đang đợi Quân Nhật Đình.

Cô lại cảm thấy khó chịu, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tạ Minh Phượng đột nhiên kéo cổ áo xuống, lộ ra nửa bầu ngực, đi thẳng về phía Quân Nhật Đình đang đi ra.

“Anh chàng đẹp trai, tối nay anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, em mới tới đây, chưa quen với cuộc sống nơi này và cũng chưa có bạn bè.” Vừa nói, cô ta vừa nháy mắt với Quân Nhật Đình.

Thế nhưng, Quân Nhật Đình lại rất thờ ơ và dành cho cô một ánh mắt lạnh lùng.

“Công ty rất nhiều người.

Để tôi cắt cử cấp dưới dẫn cô đi ăn uống, tham quan các nơi.” Anh dửng dưng nói, không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của Tạ Minh Phượng rồi lảng đi chỗ khác.

Nhiều người nghe được đoạn hội thoại giữa hai người không khỏi xì xào: “Người phụ nữ này có vấn đề sao, ngay cả anh Nhật Đình cũng dám móc hầu bao? Thật là đáng ghét.”
“Đúng vậy, giống như một con điếm, như thể tám đời chưa gặp được đàn ông đẹp trai”.

“Loại người này dáng vẻ lẳng lơ, vừa rồi cô không thấy cô ta còn kéo cổ áo xuống, tưởng rằng lộ ra bộ ngực là có thể dụ dỗ sếp của chúng ta, thật sự quá buồn cười.”
Hứa Thanh Khê lắng nghe tiếng xì xào của bọn họ, cũng không cảm thấy có chút gì hả hê, còn cảm thấy khó chịu.

Tạ Minh Phượng cũng hoàn toàn không quan tâm đến những lời bàn tán, dửng dưng liếc nhìn xung quanh, thấy Hứa Thanh Khê vẫn chưa rời đi, liền bước tới hỏi thăm.


“Này cô, người đàn ông vừa rồi là ai vậy?”
Hứa Thanh Khê thấy rằng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài trả lời liền đáp lại:
“Đó là Chủ tịch Tập đoàn Phong Quân của chúng tôi.”
Nói xong, cô định bỏ đi nhưng Tạ Minh Phượng lại lẽo đẽo chạy theo hỏi tiếp:
“Vậy thì anh ấy có thường làm việc ở đây?”
Hứa Thanh Khê cau mày, kiềm chế lại sự nóng nảy của mình rồi trả lời: “Anh ấy không thường làm việc ở đây, mỗi tháng anh ấy chỉ đến một lần.”
Nói đến đây, cô thấy ánh mắt sáng rực của Tạ Minh Phượng bỗng sầm lại.

“Nếu cô có ý định gì với anh ấy, tôi khuyên cô nên từ bỏ, anh ấy đã kết hôn rồi.” Hứa Thanh Khê phủ đầu.

Nghe vậy, Tạ Minh Phượng liền cảm thấy sửng sốt.

Đây là điều mà cô ta không ngờ tới.

Nhưng cô ta vẫn không quan tâm: “Vậy thì sao chứ? Tôi không cần anh ấy lấy tôi.”
Sau đó, cô ta lại nói với vẻ ngây ngốc: “Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy.

Thật tuyệt nếu anh ấy có thể làm bạn trai của tôi.”
Hứa Thanh Khê vốn tưởng rằng cô sẽ xua tan được vẻ mặt hám trai của cô ta, nhưng không ngờ cô ta lại nói như vậy.

Cô không nói nên lời nhìn cô ta với vẻ mặt khó tin.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô buột miệng hỏi: “Cô không thích Việt Hoàng à?”
Tạ Minh Phượng thoáng giật mình: “Làm sao cô biết?”
Hứa Thanh Khê cau mày nhận ra mình đã lỡ miệng.

Cô im lặng không nói gì.

Tạ Minh Phượng cũng không quan tâm, trở lại trạng thái bình thường, cười vô tâm đáp:
“Đúng vậy, tôi thích Việt Hoàng, nhưng anh ấy chỉ là một trong những người tôi yêu thích.

Hầu như tháng nào tôi cũng thay đổi một người bạn trai.”
Hứa Thanh Khê mở to mắt, và cô không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Thấy thái độ của cô như vậy, Tạ Minh Phượng càng thích thú.

“Sao vậy? Ngạc nhiên à? Thực ra cũng không có gì.

Mỗi người đều có một cách nghĩ, cô nghiêm túc như vậy làm gì?” Cô ta nói.

Nghe xong, Hứa Thanh Khê cảm thấy có chút bất mãn.


Nhưng sau đó cô nghĩ rằng Tạ Minh Phượng đã sống ở nước ngoài nhiều năm, cách nghĩ của cô ấy có phần khác biệt.

Nhưng hiểu và thông cảm không có nghĩa là cô đồng tình với cô ta.

Cô cũng không có ý định nói điều này với Tạ Minh Phượng.

Hứa Thanh Khê thẳng thắn nói: “Đây là chuyện riêng tư của cô, nhưng tôi hy vọng cô vẫn biết phân biệt chuyện công việc, chuyện cá nhân.

Bây giờ là thời gian làm việc.

Tôi hy vọng cô sẽ không ở nơi làm việc nghĩ đến những việc riêng tư.”
Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

Tạ Minh Phượng thấy vậy cũng cong môi rồi đi đến phòng thiết kế.

Sau đó, cô ta cũng thể hiện phong cách làm việc rất chuyên nghiệp và gọn gàng.

Tuy nhiên, khi công việc tiến triển, cô ta và Hứa Thanh Khê luôn có những ý kiến ​​khác nhau về thiết kế.

“Tôi đã nói, các yếu tố phổ biến, chỉ cần đưa vào yếu tố phổ biến hiện tại, không thêm bất cứ thứ gì cổ điển, nhìn nó sẽ chỉ thiếu cân xứng mà thôi.” Tạ Minh Phượng kiên quyết bác bỏ kế hoạch của Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê không muốn tranh cãi với cô ta, vì vậy liền nói: “Được rồi, tôi sẽ sửa đổi những chỗ này.”
Nghe vậy, Tạ Minh Phượng cũng không nói gì thêm.

Cô ta lật xem những bản thảo khác, phát hiện ra rất nhiều vấn đề, đương nhiên chỉ ra, nhưng câu chữ có chút thô thiển.

Hà Thanh Vận và Lê Gia Bảo cũng làm việc chung một thời gian nhưng không xảy ra chuyện gì, họ đi sửa lại bản thảo với vẻ mặt u ám.

Tuy nhiên, điều thực sự khiến mâu thuẫn bùng phát lại đến vào buổi chiều, Tạ Minh Phượng xem lại bản thảo mà hai người đã hoàn thành.

“Mấy người đã thay đổi những thứ rác rưởi gì thế này?” Cô ta ném bản thảo thiết kế trên tay và quát lên một cách ghê tởm.

Thanh Vận và Gia Bảo tức giận khi thấy nỗ lực làm việc để sửa lại bản thảo của họ bị ném xuống đất.

Cộng thêm việc phải chịu đựng trong cả buổi sáng, cả hai liền phát tiết ra ngoài:
“Cô không thấy cố gắng của chúng tôi sao?” Hà Thanh Vận chưa bao giờ cảm thấy tức giận như thế này kể từ khi nổi tiếng.

Cô tiếp tục giễu cợt: “Ha, tôi quên mất, cô Minh Phượng mắt để lên ngực rồi.

Nếu không, sao cô lại nghĩ tới việc dùng bộ ngực của mình để quyến rũ chủ tịch của chúng tôi.”
Nghe Hà Thanh Vận làm nhục mình bằng những gì đã xảy ra vào buổi sáng, mặc dù cô ta không quan tâm, đó chỉ là công kích cá nhân nhưng đây lại là vấn đề công việc, cô ta ngay lập tức đáp trả.


“Tôi muốn dụ dỗ ai, nhưng thế nào cũng là việc của tôi.

Ít nhất tôi vẫn có thể bảo đảm năng lực làm việc.

Nhưng cô, cô còn không biết sửa đổi bản thảo, cô có tư cách gì nói điều đó trước mặt tôi?”
Nói xong, cô ta không cần biết vẻ mặt của Hà Thanh Vận xấu xí đến mức nào, cô ta đã “hướng súng” về phía Hứa Thanh Khê:
“Nếu công ty của cô sản xuất tất cả những tác phẩm rác rưởi như vậy, thì tôi không nghĩ rằng sự hợp tác giữa chúng ta cần phải tiếp tục.”
Hứa Thanh Khê cũng rất tức giận khi nghe cụm từ “tác phẩm rác rưởi”.

Ngay cả khi làm không đủ tốt, họ cũng không đáng phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

“Cô Minh Phượng, tôi không biết cô nói điều này từ góc độ chuyên môn hay vì bất bình cá nhân.

Trước hết, tất cả bản nháp của chúng tôi đã được thay đổi theo những gì cô nói.

Giờ cô nói với tôi đây là rác rưởi.

Tôi phải nghi ngờ cô đang cố ý bới lỗi.

Thứ hai, cho dù thiết kế của chúng tôi không làm cô hài lòng, cũng không cần phải công kích cá nhân, đúng không?” Hứa Thanh Khê vẫn cố tỏ ra lịch sự.

Cô tiếp tục hít một hơi thật sâu, và liếc nhìn Hà Thanh Vận và Lê Gia Bảo đang tức tối.

“Đúng vậy, tôi thừa nhận vừa rồi thái độ của hai người họ không tốt.

Nhưng chuyện này cũng là do cô Minh Phượng khởi xướng, nếu cô không hài lòng, tôi có thể thay mặt họ xin lỗi.

Tuy nhiên, họ cũng là nhân viên thiết kế nòng cốt của công ty chúng tôi.

Họ đã tạo ra rất nhiều thành tích cho công ty.

Lời nói của cô đã làm nhục nhà thiết kế của tôi.

Tôi yêu cầu cô lập tức xin lỗi hai người bọn họ.”.