Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 182: Mạc Hào Nghi Ngờ






Hứa Thanh Khê nghe thấy giọng nói này, ánh mắt lập tức sáng rực lên.

Trong khi đó, đám côn đồ lại rất tức giận.

Không ai muốn miếng ăn đến miệng rồi còn rơi mất.

“Chàng trai, tôi khuyên cậu không nên tọc mạch, coi chừng đi đêm sẽ gặp ma.” Một tên lớn tiếng đe dọa.

Lời cảnh cáo vừa dứt, cửa thang máy cũng đã mở toang, gương mặt người đàn ông bên ngoài cũng lộ rõ.

Nhận ra “cứu tinh’ của mình, gương mặt Hứa Thanh Khê càng thêm mừng rỡ.

“Anh Hào.” Cô vui mừng thốt lên.

Mạc Hào liếc cô một cái, ánh mắt có chút ảm đạm nói: “Cô Hứa Thanh Tuệ, không ngờ lần thứ hai gặp mặt lại ở hoàn cảnh như vậy.”
Hứa Thanh Khê nghe Mạc Hào nói liền cảm thấy có một chút xấu hổ.

Đám côn đồ nghe được cuộc nói chuyện của họ, đoán rằng họ đã biết nhau, nhìn nhau hồi lâu không muốn bỏ miếng mồi ngon.

Nhưng rốt cuộc đối phương cũng chỉ có một người, còn bọn chúng có cả hội.

“Này, hóa ra là người quen.


Hèn gì phải tọc mạch, nhưng cậu nhóc, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không dễ đâu, cẩn thận kẻo nhừ đòn.”
Mạc Hào nhướng mày: “Ai nói tôi muốn làm anh hùng?”
Đám côn đồ nghe thấy câu này thì tất cả đều sửng sốt, bao gồm cả Hứa Thanh Khê cũng nhìn anh ta với vẻ bối rối.

Chỉ nghe anh ta nói tiếp: “Tôi không định làm anh hùng, nhưng...!cho dù tôi không làm, cũng sẽ có người lo cho cô.”
Vừa nói, Mạc Hào vừa nhìn Hứa Thanh Khê.

Nghe Mạc Hào nói vậy, tâm trạng đang căng thẳng của Thanh Khê bỗng được thả lỏng.

Cô liếc nhìn đám côn đồ bên cạnh, sau đó nhìn về phía Mạc Hào, cảm thấy đứng bên anh ta an toàn hơn, cô liền kéo Tạ Minh Phượng đang say khướt không biết chuyện gì đang xảy ra, bước khỏi thang máy rồi trốn sau lưng Mạc Hào.

Thấy vậy, đám côn đồ tức giận, cảm thấy Mạc Hào quyết tâm phá hỏng chuyện tốt của chúng.

“Thằng nhóc, tao sẽ đếm đến ba.

Nếu mày ngoan ngoãn trả lại người phụ nữ sau lưng, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, nếu không tối nay tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc dám động đến anh em chúng tao.” Một gã lên tiếng hăm dọa.

Mạc Hào cười tủm tỉm, hiển nhiên là không quan tâm gã nói cái gì.

Gã tóc vàng tức giận, hắn siết chặt nắm đấm tung về phía Mạc Hào.

Hứa Thanh Khê hét lên khi nhìn thấy cảnh đó từ phía sau: “Anh Hào, cẩn thận.”
Mạc Hào liếc mắt, thấy nắm đấm của gã tóc vàng đang vung tới, anh di chuyển nhanh nhẹn, trực tiếp đỡ lấy đòn tấn công, dùng năm ngón tay cứng rắn giữ chặt nắm đấm của đối phương.

Gã tóc vàng thấy vậy, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Dù sao thì gã cũng quanh năm gây chuyện đánh nhau, có thể gã cũng không rèn luyện võ nghệ gì tử tế, nhưng dù sao cũng có ít nhiều kinh nghiệm.

Nhưng lúc này, nắm đấm của gã đã bị người trước mặt dễ dàng chặn lại, uy lực kinh người khiến gã thậm chí không có cơ hội thu lại cánh tay.

Gần như ngay lập tức, gã biết rằng mình đã gặp phải “thú dữ”.

"Người anh em này, ha ha, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Gã nở nụ cười giả tạo, vội vàng xuống nước.

“Vì hai người bạn của anh xinh đẹp quá, nên chúng tôi có chút không kiềm chế được.”
Vừa nói, gã vừa định rút tay lại nhưng Mạc Hào vẫn bóp chặt năm đầu ngón tay.

Những tên côn đồ khác nghe vậy cũng hiểu ý, người trước mặt khó có thể dây vào.

“Này, đại ca của chúng tôi đã nói vậy rồi, cậu còn không hiểu ý sao? Còn không mau buông tay đại ca chúng tôi ra?” Một tên lên tiếng.

Mạc Hào liếc hắn một cái, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Anh cười khẩy một cái, lạnh lùng đẩy tên khốn tóc vàng vào thang máy.


“Tôi đã nói là không định làm anh hùng, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ mặc bạn bè của tôi.” Mạc Hào nói bằng giọng mỉa mai.

Vừa nói, anh lại nhìn thẳng vào mặt gã tóc vàng, tiếp tục chế nhạo: “Nếu anh sớm nói là hiểu nhầm thì tôi đã để cho mấy người đi rồi.

Bây giờ thì hãy tìm cách giải thích với người khác đi.”
Dứt lời, thì mấy người bảo vệ anh ta đã sớm gọi đến từ trước cũng đã vội vàng chạy tới.

“Anh Hào.” Họ kính cẩn chào Mạc Hào.

Mạc Hào gật đầu, chỉ vào đám côn đồ trong thang máy, trịnh trọng nói: “Dẫn bọn họ đi thật cẩn thận, đừng để người ta chạy mất.”
Mấy người bảo vệ gật đầu, lập tức tiến lên chặn thang máy.

Một vài tên côn đồ tỏ ra khó chịu và sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này, nhưng chúng cũng không dám mở miệng.

Hứa Thanh Khê thấy mọi việc đã được giải quyết, liền cảm thấy an tam.

“Anh Hào, cảm ơn anh.” Thanh Khê lịch sự nói.

Mạc Hào nghe xong chỉ cười nhẹ: “Cô quá lời rồi, tôi chỉ là được người khác nhờ vả.”
Vừa dứt lời, một bóng người vội vã chạy trên hành lang chạy tới.

Hứa Thanh Khê ngơ ngác hồi lâu, khi nhìn sang bên cạnh, cô thấy Quân Nhật Đình đã đến, trong mắt cô lóe lên một cảm giác vui mừng.

“Nhật Đình.” Cô nói lớn bằng giọng đầy phấn khích xen lẫn ngạc nhiên.

Nhưng trái ngược với tâm trạng của Hứa Thanh Khê, ánh mắt Quân Nhật Đình lại rất giận dữ.

Mạc Hào nói đùa: “Tôi đã giữ lại người cho anh, để anh diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân.

Tôi sẽ không cướp mất ánh đèn sân khấu đâu.”
Quân Nhật Đình nghe xong cũng không thèm để ý đến Mạc Hào đang chơi chữ.

Anh lạnh lùng nói: “Anh giữ người cho tôi làm gì? Cứ đưa tới đồn công an làm việc, tôi không muốn bẩn tay.”
Mạc Hào nhún vai, lập tức ra hiệu cho nhân viên bảo vệ đưa người đi.

Quân Nhật Đình không quan tâm đến đám côn đồ nữa.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Hứa Thanh Khê với thái độ trách móc.

“Trước khi đi ra ngoài sao em không nói cho anh biết? Lại còn đến chỗ phức tạp thế này? Không phải anh từng nói với em rồi sao?” Quân Nhật Đình gằn giọng.

Hứa Thanh Khê nghe lời trách móc, có chút sững sờ, có chút oan ức, nhưng càng thêm cảm động.

Cô có thể nhận được rằng Quân Nhật Đình đang rất lo lắng cho cô.

Cô nhìn dưới chân anh vẫn là đôi dép đi trong nhà, chứng tỏ anh vội vã tới đây đến mức không kịp thay giày.


“Xin lỗi, em đã làm anh phải lo lắng, nhưng là do em có chút sốt ruột nên quên mất.” Thanh Khê cúi đầu nói.

“Dù sao thì hôm nay cũng là lần đầu tiên cô ấy đến thủ đô.

Cô ấy là nhân vật chủ chốt trong sự hợp tác này.

Em không thể để cô ấy gặp sự cố gì ở đây.”
Quân Nhật Đình nghe cô nói với vẻ mặt căng thẳng, lập tức liếc nhìn Tạ Minh Phượng đang say mèm.

Anh ra hiệu gọi một nhân viên bảo vệ lại gần, lấy trong ví ra vài tờ tiền rồi nói:
“Cô gái này giao cho anh.

Anh tùy ý tìm cho cô ta một khách sạn, còn lại là tiền boa.”
Người bảo vệ vui vẻ nhận lấy tiền và nói rằng họ sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

Hứa Thanh Khê có chút không đồng ý với cách giải quyết của Quân Nhật Đình.

Nhưng Quân Nhật Đình không cho cô cơ hội mở miệng, anh quay sang Mạc Hào nói:
“Tôi xin lỗi đã làm phiền anh tối nay.

Hôm khác tôi sẽ mời anh đi uống rượu.”
Mạc Hào bông đùa đáp: “Không biết tôi phải đợi đến khi nào mới được uống rượu.

Hơn nữa sức khỏe của anh liệu có tiếp rượu được tôi không?”
Nghe vậy, Quân Nhật Đình chỉ biết cười trừ rồi liếc nhìn đồng hồ nói: “Cũng muộn rồi, tôi đưa cô ấy về trước, hẹn nhau hôm khác nhé.”
Mạc Hào gật đầu vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

Sau đó Quân Nhật Đình đưa Hứa Thanh Khê rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Mạc Hào vẫn đứng tại chỗ.

Anh sờ cằm, dò xét nhìn bóng lưng Hứa Thanh Khê rời đi, suy nghĩ điều gì đó.

Tình huống vừa rồi luôn khiến anh cảm thấy người vợ mới cưới của Quân Nhật Đình phản ứng rất lạ khi đến quán bar.

Anh nghe nói cô ấy trước đây đã từng thường xuyên đến đây, nhưng phải ứng vừa rồi khiến anh cảm thấy như cô ấy chưa từng đến những chỗ như thế này..