Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 173: Cứu Em






Đợi đến khi Hứa Thanh Khê trở về Nhà họ Quân thì đã là nửa đêm, cả người cô đều mệt lã.

Dù sao cô cũng vừa mới đảm nhận vị trí chức vụ Trưởng phòng, trong tay còn có chuyện về thương hiệu sản phẩm mới, có quá nhiều thứ cần kiểm soát, hận không thể phân thân ra được.

Vừa tính quay về để nghỉ ngơi thật tốt, ai biết được rằng vừa bước vào cửa, Mỹ Hà đã vội vàng, hớt hải chạy tới.

"Mợ cả, cuối cùng mợ cũng về rồi."
Hứa Thanh Khê nghe cô ấy nói lời này, trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không ổn, dừng lại hỏi: "Sao vậy?"
"Cô chủ của nhà họ Lâm, một tiếng trước cô ta đến tìm cậu cả, nói rằng mợ bảo cô ta mang đồ ăn đến, kết quả là đi đến bây giờ vẫn chưa trở lại!"
Mỹ Hà vội vàng báo cáo, Hứa Thanh Khê nghe xong thì kinh hãi, vội vàng chạy lên tầng.

Tuy nhiên, trong thư phòng lại không tìm thấy ai cả, cô vô thức nhìn về phía phòng ngủ.

Cô bước từng bước lớn đến đó, đặt tay lên nắm cửa, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra.

Trong một thoáng, cảnh tượng trong phòng khiến con ngươi cô co thắt lại, đến việc hít thở cũng trở nên ngưng trệ, lồng ngực dường như bị thứ gì đó bóp lại, khó mà nói rõ cảm giác chua xót đau đớn đang tràn ra.

Cô không thể tin nổi mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình.

Chính là nhìn thấy trong căn phòng, trên sàn nhà khắp nơi đều là những mảnh quần áo rách nát.


Mà lúc này trên chiếc giường lớn vốn thuộc về cô và Quân Nhật Đình, lại có một người phụ nữ khác đang nằm.

Mà người đàn ông nằm bên cạnh cô ta lại là người chồng trên danh nghĩa của cô!
Đúng lúc này, ở trên giường, Lâm Gia Nghi giả bộ dáng vẻ giật mình tỉnh giấc, từ trên giường ngồi dậy.

"Sao lại như thế này?"
Cô ta thấp giọng lẩm bẩm, ra vẻ kinh ngạc, làm bộ động tác muốn chạy trốn.

Vừa lúc cô ta chuẩn bị xuống giường, cô ta cuối cùng cũng phát hiện ra Hứa Thanh Khê đang đứng ngoài cửa, thì liền trở lên luống cuống.

"Thanh Tuệ, cô về từ khi nào vậy?"
Cô ta vừa hỏi, đồng thời thu người lại trên giường, lấy chăn bông che đi thân thể trần trụi của mình, lúc này mới đối mặt với Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê lạnh lùng nhìn cô ta.

Đừng nhìn cô ta giả bộ vẻ mặt giống như chuyện đã xảy ra, trong mắt cô ta căn bản không có một chút hoảng hốt nào khi bị bắt gian tại trận, thậm chí đáy mắt có chút khiêu khích và đắc ý.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy điều này, đáy mắt của cô bừng bừng lửa giận.

Vẻ mặt cô vô cảm, bước từng bước về phía Lâm Gia Nghi.

"Cô muốn làm gì? Đừng quên anh Nhật Đình vẫn còn ở đây!"
Lâm Gia Nghi trừng mắt nhìn cô không nói lời nào mà bước tới, dù căng thẳng nhưng không quên đắc ý mà cảnh cáo.

Hứa Thanh Khê nghe lời cô ta nói, liếc mắt nhìn Quân Nhật Đình trên giường, trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Cô không thể tưởng tượng được một người sẽ trơ trẽn như thế nào, thì mới có thể chủ động leo lên giường của chồng người khác!
Thậm chí có mặt mũi mà ầm ĩ cùng người vợ chính thức là cô đây.

Lâm Gia Nghi bị cô nhìn như vậy có chút sợ hãi
Ngay khi cô ta định chất vấn xem cô muốn làm gì, thì thấy Hứa Thanh Khê đột nhiên hành động.

Cô siết chặt lấy cánh tay cô ta, lôi cả người ra khỏi giường.

Cô ta không chút phòng bị, liền loạng choạng ngã xuống đất, không ngừng tức giận.

"Hứa Thanh Tuệ, cô làm gì vậy?"
Cô đến bên giường, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Lâm Gia Nghi, sự lạnh lẽo trong ánh mắt không ngừng tăng thêm.

Hứa Thanh Khê kéo mạnh tay cô ta ra ngoài, ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt gần như mũi nhọn nói: "Làm sao vậy? A, Lâm Gia Nghi, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô, mang đồ ăn đến còn khiến cô mang đến tận giường!"
Nói xong, giọng nói càng trở nên tàn nhẫn: "Cô cũng thật to gan, vì lợi ích của bản thân mà muốn kéo tất cả mọi người xuống nước.


Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, đừng nói nhà họ Quân, mà chính là mặt mũi nhà họ Lâm các người còn cần nữa không?"
Lâm Gia Nghi nghe được lời này, tự nhiên cũng cảm nhận được chua xót trong lời nói của cô, đắc ý nở nụ cười.

"Làm sao, nhìn thấy tôi và anh Nhật Đình mặn nồng, cảm thấy không thoải mái sao?"
Hứa Thanh Khê thấy cô ta lúc này vẫn còn không biết xấu hổ mà nói chuyện leo lên giường người khác, liền cười lạnh: "À đúng rồi, tôi cảm thấy không thoải mái..."
Cô chưa nói xong, Lâm Gia Nghi liền không đợi được mà tiếp tục kích động cô.

"Ha ha, Hứa Thanh Tuệ, để tôi nói cho cô biết, chuyện khiến cô không thoải mái còn rất nhiều!"
Cô ta nói xong hai mắt lóe lên tia cứng rắn, nói: "Sau đêm nay, tôi sẽ khiến cô trở thành kẻ bị ly hôn, kẻ bị ruồng bỏ của Nhà họ Quân!"
Hứa Thanh Khê nghe những lời xằng bậy của cô ta, khóe miệng nổi lên một tia lạnh lùng: "Vậy sao? Nhưng hình như cô quên rồi, đêm nay vẫn còn chưa qua đâu và bây giờ tôi vẫn đang là con dâu của Nhà họ Quân!"
Lâm Gia Nghi nghẹn họng, còn chưa đợi đến khi cô ta phản bác lại, Hứa Thanh Khê đã bắt đầu nói: "Quên nói cho cô biết, tôi là người rất ghét những người nói lời hung dữ với tôi, còn nữa ai làm tôi khó chịu, tôi sẽ càng làm cho người đó khó chịu hơn thế!"
Cô nói xong liền hướng về phía cửa lớn giọng gọi: "Mỹ Hà, đem dây thừng kéo vào đây cho tôi, trói kẻ thứ ba không biết xấu hổ này lại, về sau giao cho ông chủ và cậu cả xử lý."
"Vâng, thưa mợ!"
Mỹ Hà vốn đã đem người tới đứng đợi ngoài cửa, lúc này đây lập tức theo lời căn dặn mà tiến vào.

Lâm Gia Nghi nhìn mấy người giúp việc đi vào, vừa ngại ngùng vừa hoảng sợ.

"Hứa Thanh Tuệ, cô dám?"
Hứa Thanh Khê căn bản không thèm để ý đến cô ta, mà đang nghi hoặc nhìn Quân Nhật Đình đang nằm trên giường.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô với Lâm Gia Nghi náo loạn ầm ĩ cả lên, nhưng người đàn ông này một chút động tĩnh cũng không có.

Đúng lúc cô đang suy nghĩ, bên tai vang lên tiếng nói tức giận của Lâm Gia Nghi.

"Đồ người làm hạ đẳng, buông tôi ra, có tin tôi bảo dì Hồng đuổi việc hết các cô không?"
"Hứa Thanh Tuệ, nếu cô dám làm điều này với tôi, dì Hồng tuyệt đối sẽ không tha cho cô, còn cả anh Nhật Đình nữa!"
Lâm Gia Nghi điên cuồng vùng vẫy trong tay mấy người giúp việc, nhưng cũng vô dụng, hai cánh tay bị vòng ra sau lưng rồi trói lại còn có một vòng dây thừng vòng qua cổ.

"Làm cô ta ngậm miệng lại, đừng có để kinh động đến người trong nhà!"
Hứa Thanh Khê cau mày ra lệnh.

Mỹ Hà lập tức nhận lệnh, nhặt một mảnh vải trên mặt đất lên, nhét vào miệng Lâm Gia Nghi.

"Ưm."
Lâm Gia Nghi nổi điên, nhìn chằm chằm đầy phẫn nộ về phía Mỹ Hà và Hứa Thanh Khê.

Tuy nhiên, Hứa Thanh Khê không quan tâm đến cô ta, nhìn thấy cô không nói tiếng nào mà đi về phía giường.


Cô đến bên Quân Nhật Đình, nhìn quần áo xộc xệch của anh, lông mày cau lại, giơ tay ra.

"Tỉnh lại."
Quân Nhật Đình bị lắc hai lần, nhưng không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Hứa Thanh Khê nhíu mày hồi lâu, đối với sự thoải mái này trong lòng càng lúc càng nặng nề, nhưng lại bị cô đè nén, tiếp tục gọi người.

Không biết phải mất bao lâu thì Quân Nhật Đình mới yếu ớt tỉnh dậy.

Anh mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Thanh Khê vẻ mặt nghiêm túc, hoài nghi hỏi: “Cô quay lại từ khi nào vậy?"
Hứa Thanh Khê nhìn anh, không biết phải trả lời như thế nào.

Bên kia, Lâm Gia Nghi nhìn thấy Quân Nhật Đình đã tỉnh, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, liền muốn mở miệng gọi người.

Nhưng cô ta quên mất, miệng của cô đã bị chặn rồi nên âm thanh cô ta phát ra chỉ là tiếng: “Ưm ưm.”
Nhưng dù vậy, cô ta vẫn thu hút sự chú ý của Quân Nhật Đình.

Anh nghiêng đầu nhìn, khi thấy người đang ồn ào là Lâm Gia Nghi, trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Chỉ nhìn thấy cả người Lâm Gia Nghi nhếch nhác, thảm hại.

Bị trói cũng thôi đi, lại còn bị quấn trong một lớp khăn trải giường, giống như một cái bánh chưng vậy.

Đặc biệt khi nhìn thấy Quân Nhật Đình nhìn thấy mình, càng kêu hăng hơn.

"Ưm ưm." Anh Nhật Đình cứu em.

.

Kiếm Hiệp Hay
Đáng tiếc là Quân Nhật Đình không hiểu gì cả, thay vào đó anh ấy cau mày nhìn Hứa Thanh Khê.

"Đây là chuyện gì vậy?”.