Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 136: Đã Cho Cô Một Cơ Hội Rồi






Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lập tức khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Tớ đi nhận điện thoại nha."
Cô mỉm cười mở miệng, Trần Hoài Tâm rất quý ông mà gật đầu.

Không nghĩ tới sau khi lấy điện thoại ra, ánh mắt của Hứa Thanh Khê lại hơi thay đổi.

Chỉ vì trên màn hình điện thoại, tên người gọi đến hiển thị lên là Quân Nhật Đình.

Trong lúc nhất thời, cô chột dạ không dứt, đưa lưng về phía Trần Hoài Tâm nhận điện thoại.

"Ừm...!Có chuyện gì không?"
Cô hỏi, người đầu dây bên kia lại im lặng thêm một hồi lâu mới mở miệng.

"Hiện giờ cô đang ở đâu?"
Cũng không biết có phải do chột dạ hay không, Hứa Thanh Khê nghe vậy, bàn tay không khỏi trở nên run rẩy.

"Tôi ở bên ngoài, đang định về đây."
Cô trả lời nửa thật nửa giả, bên kia điện thoại lại là một khoảng lặng im.

"Vậy sao? Ở cạnh ai thế?"
Rất lâu sau đó, giọng nói hờ hững của Quân Nhật Đình mới vang lên, khiến cho Hứa Thanh Khê bứt rứt vô cùng.

"Ừm...!Đi cùng với cha tôi."
Hứa Thanh Khê nghĩ đến cái cớ mình lấy trước khi ra ngoài, nói dối đáp.


Quân Nhật Đình nghe cô nói như thế, tia lạnh trong mắt càng sâu hơn.

Anh lạnh lẽo nhìn hai người ngoài cửa sổ xe, gì cũng không nói nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.

Hứa Thanh Khê thấy cuộc gọi đã ngắt, mày nhíu lại, trong không hiểu ra sao lại có chút không yên mơ hồ, lại không phát hiện, ở nơi cách bọn họ không xa kia, có một chiếc xe Maybach màu đen đỗ lại ở ngã tư.

Mà người ngồi trong xe rõ ràng là Quân Nhật Đình.

Chỉ thấy sắc mặt anh âm u đến mức có thể nhỏ ra nước, khí áp quanh thân cũng hạ thấp đến mức tận cùng.

Tựa như trời đông giá rét ngày tháng chạp, có thể đông chết người ta.

Hà Văn Tuấn ngồi ở hàng ghế trước, sợ tới mức lạnh run.

"Tổng giám đốc, thực ra tôi cảm thấy đây có lẽ là trùng hợp thôi, lúc mợ cả đang muốn đi về thì gặp được bạn ấy."
Cậu muốn làm dịu những khí lạnh khiếp người này lại, cố gắng giải thích thay Hứa Thanh Khê.

Nhưng vừa mới nói xong, lại nhận được ánh mắt buốt giá chiếu đến từ tổng giám đốc nhà mình.

"Tôi nhớ rõ rằng nhà họ Hứa ở thành Tây, nơi này là trung tâm thành phố đúng không?"
"Ấy...!Cũng có thể là mợ cả đi ăn ở bên ngoài với ngài Hứa bọn họ thì sao ạ."
Hà Văn Tuấn kiên trì giải thích.

Quân Nhật Đình hừ lạnh: "Theo như lời cậu nói, nếu cô ấy không có vấn đề gì, vì sao lúc ban nãy lại nói dối, người đàn ông kia là Trần Hoài Tâm à?"
Hà Văn Tuấn tức thời bị oán giận đến cạn lời.

Rất lâu sau cậu mới phản ứng lại được, vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình.

"Tổng giám đốc ơi, anh đây là đang ghen đấy ạ?"
Quân Nhật Đình sửng sốt, đến khi trở lại bình thường, đáy mắt tràn đầy tức giận: "Tôi phát hiện đêm nay cậu nói hơi nhiều, có phải gần đây rất rảnh rỗi không hả?"
Hà Văn Tuấn vừa nghe thấy uy hiếp trong lời này, vội vàng che miệng lại lắc đầu.

Quân Nhật Đình nhìn thấy thế, giọng nói lạnh lùng mà bảo một câu: "Về thôi."
Dứt lời, anh lại nhìn về phía hai người bên ngoài kia, trong đôi mắt sâu thẳm có nguy hiểm như bão táp ập đến.

Mà hết thảy những điều này, Hứa Thanh Khê đều không tự biết được.

Cô ngây ngẩn nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn là Trần Hoài Tâm phá vỡ sự im lặng.

"Đã xảy ra chuyện gì ư? Nhìn sắc mặt cậu không được tốt cho lắm."
Anh ta quan tâm mà nhìn Hứa Thanh Khê, những tình cảm trong mắt không thể nào che giấu nổi.

Hứa Thanh Khê hoàn hồn, lại không rảnh chú ý đến, lúc này cô chỉ muốn mau chóng trở về.

Trực giác mách bảo với cô rằng, thái độ của Quân Nhật Đình có chút không đúng.

"Thực ra cũng không có gì, chỉ là thời gian không còn sớm nữa, người nhà tớ lo lắng cho tớ, bảo tớ mau mau đi về."
Trần Hoài Tâm nghe cô nói vậy, trong mắt là mất mát khó có thể che dấu.


Nhưng cuối cùng anh ta vẫn quý ông mà cười nói: "Vậy tớ đưa cậu về nhé, đã trễ thế này, một người con gái như cậu đi một mình, không an toàn."
Hứa Thanh Khê sao có thể để anh ta đưa mình về, đưa về sẽ bị lộ tẩy mất.

"Không cần đâu, tớ tự đi bắt xe trở về là được rồi."
Cô nói xong, nghĩ đến người bạn thân của mình, nhờ cậy nói: "Cái đó, có khi tớ không kịp đi tìm Kiều An, có thể làm phiền cậu đưa cậu ấy về không? Cậu ấy chỉ có một mình không ai ở cạnh, lại lạ nước lạ cái nữa, tớ không yên tâm cho lắm."
Trần Hoài Tâm nghe lời này của cô, sự giáo dục của quý ông làm cho anh ta không thể nào từ chối, chỉ có thể gật đầu nói: "Được, tớ sẽ đưa cậu ấy về giúp cậu, đợi khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau."
"Được, có thời gian rảnh, chúng ta lại gặp nhau."
Hứa Thanh Khê lịch sự đồng ý, rồi ngay lập tức tạm biệt anh ta và bắt xe trở về Quân gia.

Không đến nửa giờ, đã tới Quân gia.

Cô trả tiền xuống xe, khi nhìn thấy biệt uyển đèn đuốc sáng trưng, hít một hơi thật sâu rồi đi vào.

"Mợ cả."
Quản gia nhìn thấy cô, cung kính tiếp đón.

Hứa Thanh Khê gật đầu, coi như đáp lại.

Vốn dĩ cô định đi thẳng lên tầng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, chỉ thấy cô bỗng nhiên dừng lại.

"Quản gia, Nhật Đình đã trở về chưa?"
"Cậu cả đã trở về từ sớm, lúc này hẳn còn đang ở trong phòng."
Hứa Thanh Khê gật đầu, chợt như có chút đăm chiêu lên tầng.

Nhưng đợi đến khi cô đứng trước cửa phòng, lại lần lữa mà không đẩy cửa đi vào, dường như đang vô cùng xoắn xuýt.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới hít một hơi thật sâu, rồi mở cửa phòng ra.

Thì thấy trong căn phòng rộng lớn đến vậy, chỉ có một mình Quân Nhật Đình vẻ mặt cô đơn lạnh lẽo dựa lưng vào cửa sổ uống rượu.

Rượu màu vàng nhạt, dưới ánh đèn chiếu rọi trông có vẻ quyến rũ lạ kỳ.

Lại phối với khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ không tỳ vết của Quân Nhật Đình kia, quả thực là cám dỗ chết người.

Hứa Thanh Khê ngây người một lát, mới phản ứng lại.

Đáy mắt cô hiện lên tia chán nản, chào hỏi: "Tôi trở về rồi."
Quân Nhật Đình nghe thấy như vậy, động tác thưởng thức rượu chợt dừng lại một chút.

Anh nâng mắt lên nhìn người con gái đang đứng ở cửa, cũng không biết nghĩ tới điều gì, khẽ mở đôi môi mỏng hỏi dò: "Chơi ở nhà họ Hứa có vui không?"
Động tác bỏ túi sách xuống của Hứa Thanh Khê nháy mắt cứng đờ.

Cô nghĩ đến lời nói dối lúc trước của mình, kiên trì đáp lại nói: "Cũng tạm."
"Vậy à? Tôi không đi, cha cô có nói gì không?"
Quân Nhật Đình làm như không thấy vẻ cứng đờ trên khuôn mặt cô, lại mở miệng.

Nếu như Hứa Thanh Khê không căng thẳng như vậy, sẽ có thể phát hiện ý lạnh nơi đáy mắt anh.

Đáng tiếc giờ cô lại đang rất căng thẳng, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ mất.


"À...!Ba tôi biết anh bận, vì thế nên cũng không nói gì cả."
Cô tiếp tục dùng lời nói dối để lấp liếm.

Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm cô thật lâu.

Anh đã cho người con gái này cơ hội rồi, nhưng cô ta vậy mà còn muốn lừa gạt anh nữa!
Quả nhiên người con gái này đúng là nói một đằng làm một nẻo!
Anh nghĩ vậy, cơn tức giận trong ngực bốc cháy hừng hực.

"Choang" một tiếng, chỉ thấy anh đập mạnh ly rượu xuống.

Hứa Thanh Khê bị hành động này của anh dọa sợ.

Cô không an lòng mà nhìn người đàn ông rõ ràng đang giận đùng đùng trước mặt, nháy mắt, trong mắt thoáng hiện tia ngờ vực cùng căng thẳng.

Chắc không phải người đàn ông này đã phát hiện gì đâu nhỉ?
Cô nghĩ, lại lắc đầu.

Nếu người đàn ông này biết cô lừa anh, thì đã sớm tính sổ với cô rồi, mà không phải như bây giờ.

Đang lúc cô không thể hiểu trăm điều này, Quân Nhật Đình đứng dậy, gương mặt căng ra lướt qua cạnh cô.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, theo bản năng mở miệng hỏi: "Đã trễ thế này, anh còn đi đâu?"
Thân thể Quân Nhật Đình chợt dừng, đến đầu cũng không quay sang bỏ lại một câu rồi rời đi.

"Làm việc."
Hứa Thanh Khê nhíu mày, cũng cảm thấy chẳng hiểu ra sao cả.

Theo lý thuyết, Quân Nhật Đình không phát hiện lời nói dối của cô, vậy thì sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ mà trở nên tức giận?
Chẳng lẽ là trách cô về muộn?
Nhưng anh vừa gọi điện thoại cái, cô đã lập tức quay về rồi, ngay cả một lời tạm biệt cũng không kịp nói với Phạm Kiều An.

Đúng là cái tính sáng nắng chiều mưa trưa gió mùa Đông Bắc mà!
Hứa Thanh Khê bĩu môi, cầm quần áo ở cuối giường lên đi vào phòng tắm.

Đồng thời trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dù có nói thế nào đi chăng nữa, lần này coi như qua cửa trót lọt rồi.

Nhưng sau này mà còn muốn lấy thân phận Hứa Thanh Khê đi gặp bạn bè nữa, cũng không biết phải đợi đến tận lúc nào đây..