Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 120: May Mà Không Có Thai






Hai người trở về nhà họ Quân, vừa vào cửa, quản gia đã đi tới.

“Cậu cả, mợ cả, cuối cùng hai người cũng về rồi, ông Hai đến rồi, đang ở phòng khách nhà chính với bà Kim Hồng đợi tin tức của hai người.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, bất giác cau mày.

Cô đương nhiên biết quản gia nói tin tức là gì.

Nghĩ vậy, trong mắt cô lóe lên sự mỉa mai.

Việc bọn họ đến bệnh viện không nói với bất kỳ ai, không biết tại sao hai vị này lại biết.

Xem nhà trong nhà này không có bất kỳ bí mật gì.

Quân Nhật Đình không nghĩ nhiều như cô.

Nhưng sắc mặt cũng không tốt.

Anh nghĩ giống Hứa Thanh Khê, biết ông Hai bọn họ đang đợi tin tức gì, có điều chuyện này chỉ là nhầm lẫn.

“Tôi đi, Thanh Tuệ, cô về phòng nghỉ đi.”
Anh nghĩ một chút rồi sắp xếp.


Nếu để Hứa Thanh Tuệ đi cũng, đến lúc nói ra sự thật, chỉ sợ mẹ nói ra điều gì đó không tốt, hai người sẽ lại cãi nhau.

Vốn dĩ Hứa Thanh Khê cũng không muốn đi, lúc này nghe anh nói vậy, tự nhiên rất vui vẻ thoải mái.

Có điều cô vẫn giả vờ quan tâm hỏi: “Anh đi một mình có được không?”
“Không sao, tôi đi một mình là được rồi.”
Quân Nhật Đình đáp.

Hứa Thanh Khê chỉ chờ câu nói này, gật gật đầu, quay người rời đi.

Sau khi cô đi, Quân Nhật Đình đi về phía nhà chính.

“Nhật Đình đến rồi.”
Quân Viễn Phong là người đầu tiên phát hiện ra anh, cười ha ha chào hỏi.

Quân Nhật Đình gật đầu, đi đến bên cạnh ông, cung kính đáp: “Ông, mẹ.”
“Sao lại chỉ có một mình con, Thanh Tuệ đâu?”
Bà Kim Hồng nhìn sau lưng anh, mãi không thấy Hứa Thanh Tuệ bước vào, cau mày tỏ vẻ bất mãn hỏi.

“Thanh Tuệ có chút không khỏe, con bảo cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước.”
Quân Nhật Đình thấy vậy, cười nhẹ đáp.

“Không khỏe, có chuyện gì vậy? Mà đúng rồi, bọn con đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói như thế nào, có phải có rồi không?”
Ông Hai vừa nghe thấy vậy, hỏi liền mấy câu.

Bà Kim Hồng cũng nhìn Quân Nhật Đình, chờ câu trả lời của anh.

“Haiz, ông ơi, chuyện này là hiểu lầm thôi, dạ dày Thanh Tuệ chỉ có chút không thoải mái, không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Quân Nhật Đình giải thích mọi chuyện, ông cụ nghe vậy rất thất vọng.

“Dạ dày không tốt sao, ông còn nghĩ là có rồi.”
Ông lẩm bẩm, sau đó đột nhiên như nghĩ ra gì đó, lại nhìn về phía Quân Nhật Đình.

“Không phải Thanh Tuệ vẫn luôn khỏe sao? Sao đột nhiên dạ dày lại không tốt, có phải do công ty có quá nhiều việc, con để cho nó bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm đúng không?”
Khi bà Kim Hồng nghe thấy ông cụ đổ lỗi sức khỏe của Hứa Thanh Tuệ không tốt lên người con trai bà ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Bà ta định mở miệng nói gì đó, nhưng bị Quân Nhật Đình cướp lời trước.

“Có thể nguyên nhân là như vậy, có điều con đã cho người giảm bớt số lượng công việc của cô ấy, sau này con sẽ chú ý về việc này.”
Anh đã hứa như vậy, ông cụ cũng cho qua.

Bà Kim Hồng ở bên cạnh nghe thấy bất mãn, nhưng ở trước mặt ông cụ nên không nói gì.


Sau đó ba người nói chuyện phiếm một hồi, rồi mới rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, bà Kim Hồng ngồi trên sô pha thở phào.

May mà không có thai....!
Lại nói bên nhà mới.

Sau khi Hứa Thanh Khê trở về, cô không vào phòng ngay, mà ngồi ở sô pha đợi Quân Nhật Đình.

Cũng không biết vì sao, cô cứ đợi như vậy đột nhiên lại có một cảm giác buồn bã không nói lên lời.

Đặc biệt là khi nhìn thấy đám người giúp việc bên cạnh cứ đi lại, vô cùng buồn bực.

Cũng không biết Quân Nhật Đình đã nói gì với ông cụ bọn họ.

Cô ngồi một mình trên sô pha nghĩ lung tung.

Một lúc sau, Quân Nhật Đình quay lại.

Cô nhìn thấy anh, nhanh chóng đứng dậy từ sô pha hỏi: “Quân Nhật Đình, ông nội bọn họ có nói gì không?”
“Không nói gì cả, cô đừng lo lắng.”
Quân Nhật Đình nhìn sắc mặt của cô, không biết cô đang nghĩ gì, an ủi nói.

“Tôi không sao cả, chỉ là sợ ông nội thất vọng.”
Hứa Thanh Khê thở dài, lo lắng nói.

Quân Nhật Đình cười nói: “Tất nhiên là có thất vọng, nhưng chuyện này bác sĩ cũng đã nói rồi, không thể cưỡng ép được, cô cũng đừng lo lắng, sau này nhất định sẽ có.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời an ủi của anh, nhìn anh, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với anh.

Cô biết tại sao mình lại không thể có thai, dù sao vẫn luôn uống loại thuốc này.

Hơn nữa, bất kể là nhà họ Quân, hay là Hứa Hải Minh, đều không muốn cô có thai.

Cô cũng biết rằng không thể có thai.

Nghĩ đến đây, cảm giác áy náy trong lòng cô lại càng nặng thêm, nhưng Quân Nhật Đình vẫn còn ở đây, cô chỉ có thể gượng cười.

“Đúng vậy, sau này nhất định sẽ có.”
Quân Nhật Đình không nhận ra sự khác thường của cô, thấy cô nói vậy, anh gật đầu đồng ý: “Cô đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, công ty còn có việc, tôi đi trước, nếu có việc gì, cô gọi điện thoại cho tôi.”
Anh nói xong, tiến đến trước mặt cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng anh rời đi, có chút chua xót không giải thích được.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy mình bị bệnh rồi.


Theo những lời Hứa Hải Minh nói, những thứ này không thuộc về cô, mà cô ở đây cũng chỉ vì một lời nói của ông ta, cũng không biết tại sao mình lại khó chịu.

Cô tự thôi miên chính mình, không nên xem mọi chuyện này là thật.

Không biết có phải do thuật thôi miên của cô có tác dụng, một lúc trong, những suy nghĩ trong lòng cô cũng bình tĩnh lại.

Cô thở một hơi sâu, đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Vốn dĩ cô định quay về phòng, nhưng không hiểu sao lại nghĩ đến ông Hai.

Dù sao thì trong cái nhà này chỉ có ông Hai là đối xử với cô tốt nhất, cũng luôn muốn cô sinh chắt cho ông, bây giờ để ông thất vọng, chỉ sợ trong lòng ông đang rất buồn, cô nên đến thăm ông một chút.

Cô nghĩ vậy, nên đi đến sân nhỏ của ông Hai.

“Con nhóc này, Quân Nhật Đình nói con không khỏe, không ở nhà nghỉ ngơi nhiều vào, còn qua đây xem ông già này có khỏe không?”
Quân Viễn Phong thấy Hứa Thanh Khê đến, vội đi từ phòng sách ra, trên miệng cũng không ngừng nói.

Giọng điệu quan tâm của ông làm trong lòng Hứa Thanh Khê cảm thấy rất ấm áp.

“Con thật sự không sao ạ, là do Quân Nhật Đình làm quá lên, ngược lại là ông, lần này con không...!Có thai, khiến ông tự mình vui vẻ một hồi.”
Cô buồn bã nói.

Không phải là giả vờ buồn bã, mà là thật sự rất buồn.

Bởi vì cô biết, chỉ cần cô còn ở nhà họ Quân ngày nào, là ngày ấy không thể mang thai, mong ước về chắt của ông cụ cũng không thành hiện thực.

Quân Viễn Phong không biết cô đang tự trách trong lòng.

Nhìn gương mặt buồn bã của Hứa Thanh Khê, ông mỉm cười vỗ vai cô an ủi: “Con đừng tự trách, đây cũng không phải là việc đơn giản, cũng không phải nói có là có, chúng ta thuận theo tự nhiên, nhất định một ngày nào đó sẽ có đúng không?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất tội lỗi.

Cô ép mình tỏ vẻ không có gì, gật đầu cười: “Ông nói rất đúng, nhất định một ngày nào đó sẽ có.”
Quân Viễn Phong nhìn sắc mặt cô, cũng thả lỏng: “Đúng vậy, cho nên con không cần phải có áp lực, chỉ cần tâm lý thoải mái là được.”
Hứa Thanh Khe nghe những lời quan tâm của ông, rất xúc động..