Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 108: Xin Tự Trọng






Hứa Thanh Khê nhìn thấy hai người, ánh mắt lóe lên kinh ngạc.

Bởi vì cô không nghĩ tới Lâm Gia Nghi cũng có mặt ở đây.

Hơn nữa toàn bộ phòng VIP, cũng chỉ có ba người bọn họ.

Cô vô ý thức dừng bước lại, muốn lùi về sau.

Trực giác nói với cô, trong này có điều kỳ lạ.

Nhưng làm sao Quân Phong Lan có thể để người đã vào bẫy chạy mất được chứ.

Cô ta giả bộ như không thấy, giữ chặt Hứa Thanh Khê kéo vào phòng VIP.

Hứa Thanh Khê cũng biết mình không chạy thoát được, dứt khoát theo cô ta ngồi vào trong phòng VIP.

Cô nhìn chung quanh một vòng, ra vẻ nghi ngờ hỏi: "Cô út, là cháu tới muộn hay sao ạ? Làm sao lại chỉ có cô và em gái Gia Nghi, Nhật Đình đâu? Cũng không thấy anh ấy, về rồi ạ?"
Quân Phong Lan tất nhiên biết cô muốn nói cái gì, cười nói: "Không phải cô tới chậm, là chúng tôi tới sớm, nhắc tới cũng là lỗi của tôi, nhớ nhầm thời gian, cô chờ chút, một lát nữa bọn họ tới ngay ấy."
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta, nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng ngồi một góc chờ đợi.


Lâm Gia Nghi thấy vậy, đôi mắt lấp lóe nhìn về phía Quân Phong Lan.

Ai cũng không nói lời nào.

Không bao lâu, phòng VIP lục tục có người đi vào.

Những người này không xa lạ gì với Hứa Thanh Khê, đều là nhóm cậu ấm cô chiêu trước kia thường xuyên chơi cùng Hứa Thanh Tuệ.

Bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh Khê, người nào người nấy chế nhạo chào hỏi.

"Hứa Thanh Tuệ đã lâu không gặp cô đi chơi, còn tưởng rằng cô đã từ bỏ tổ chức rồi chứ."
"Đúng vậy, nghe nói dạo này cô ở nhà suốt, chúng tôi đều cho rằng cô muốn bỏ tà theo chính rồi."
"Còn không phải sao, trước đây ngày nào cô cũng gọi chị em chúng tôi đi hộp đêm đi bar, làm sao, rốt cuộc không nhịn được, muốn xõa rồi à."
Đám người anh một câu tôi một câu, làm Hứa Thanh Khê không duy trì nổi nụ cười lễ phép trên mặt.

Đặc biệt là cô nhìn thấy Hà Dương trong đám người, đôi mắt bỗng nhiên chìm xuống.

Chợt thấy Hà Dương đi thẳng tới trước mặt cô.

"Thanh Tuệ, tôi biết cô kìm nén không được bao lâu mà, ha ha, quả nhiên bị tôi đoán trúng, những ngày này cô bị tổng giám đốc Quân trông chừng, nhịn gần chết rồi đúng không? Nào, đêm nay chúng ta không say không về."
Anh ta nói xong thì cúi người tới.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy vậy, bỗng nhiên đẩy người ra: "Cậu Hà, xin tự trọng.”
Nói xong, cô đứng dậy, không nể mặt tức giận nhìn về phía Quân Phong Lan, trong lòng đã đoán được cô bị gài bẫy.

Vốn dĩ Quân Phong Lan chẳng bao giờ có ý tốt với cô, làm sao có thể tốt bụng nói chuyện liên quan đến Quân Nhật Đình với cô được chứ.

Hơn nữa, nếu muốn có chuyện gì, Quân Nhật Đình cũng sẽ chủ động nói với cô.

Quả nhiên là ngu ngốc, lại nghĩ dù gì Quân Phong Lan cũng là người nhà họ Quân, không đến mức ầm ĩ quá khó coi, ai ngờ cô ta cũng là người bất chấp hậu quả.

Nếu hôm nay cô lêu lổng với những người này, không biết chừng mai sẽ truyền ra lời đồn đại gì đó.

Đến lúc đó làm mất mặt mũi nhà họ Quân, bên bà Kim Hồng sẽ càng không dễ dàng tha thứ cho cô.

Nghĩ đến đây, cô cũng không thèm so đo với Quân Phong Lan, âm thanh lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước."
"Haiz, Hứa Thanh Tuệ, cô có ý gì hả? Chúng tôi mới đến, cô đã muốn đi?"
"Đúng đấy, có phải giờ thành mợ chủ nhà họ Quân rồi nên cô chướng mắt chúng tôi đúng không?"
"Chả thế, từ khi cô ta bước vào nhà họ Quân, rất hiếm khi để ý đến mấy người bạn như chúng ta, xem dáng vẻ là muốn phân rõ quan hệ với chúng ta rồi."
Hứa Thanh Khê nghe bọn họ một người một câu, lông mày nhíu chặt.


Cô muốn phủi sạch quan hệ những người này thật, chỉ là lời này không thể nói ra, bằng không sẽ đắc tội với người ta.

"Tôi không có ý này, tôi có việc thật mà."
Cô mím môi, mở miệng lần nữa, hi vọng đám người này có thể thả cô rời đi.

Nhưng mà cũng vào ngay lúc này, hai cô chiêu đi ra khỏi đám người.

Một người trong số họ nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, kéo cô cười nói: "Được được, cho dù cô muốn đi, cũng phải uống mấy chén rồi hẵng đi chứ."
Đang nói chuyện, bọn họ cưỡng ép kéo Hứa Thanh Khê đến bên cạnh bàn rượu, bên kia đã có người chuẩn bị sẵn rượu rồi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ly rượu kia ánh ra ánh sáng âm u.

Hứa Thanh Khê nhìn thế vô ý thức kháng cự.

Cô đã đoán được lần tụ tập này là tính toán của Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi, càng đề phòng bọn họ hơn.

Dĩ nhiên cô không muốn đụng phải rượu ở đây.

"Sợ là phải làm mọi người mất hứng rồi, mấy ngày nay dạ dày không khỏe, bác sĩ bảo phải kiêng rượu."
Cô lấy cớ qua loa.

Ai ngờ lời vừa ra miệng, đã bị người ta phơi bày.

"A, không thể uống rượu? Thế nhưng hôm qua tôi còn chứng kiến cô uống rượu nữa mà!"
Lâm Gia Nghi ra vẻ ngạc nhiên mở miệng.

Theo lời cô ta nói, không khí nháy mắt đông cứng lại.

Có điều rất nhanh bị đánh vỡ.

Cô chiêu vốn dùng lực khống chế bắt ép Hứa Thanh Khê bất mãn nhìn cô.

"Hứa Thanh Tuệ, cô như thế chẳng có ý nghĩa gì đâu."
"Đúng đấy, còn giả vờ với chúng tôi."
Hứa Thanh Khê thấy thế, tức giận lườm Lâm Gia Nghi, từ chối lần nữa: "Tôi không thể uống thật mà, hôm qua là không có cách nào, mọi người thấy ngoài hôm qua, tôi có uống lần nào không?"
Cô nói xong, nhìn lướt bốn phía chung quanh.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là ai lúc này nói câu: "Nếu không uống được rượu có nồng độ cao, vậy chúng ta uống cocktail được rồi."
"Đúng đúng, không phải còn có cocktail, món đồ kia giống như đồ uống bình thường thôi."

Đám người nói xong, lập tức có người tìm phục vụ đưa cocktail tới.

Hứa Thanh Khê nhìn cocktail đủ mọi màu sắc, không có sức chống cự, bị rót bắt uống rất nhiều lần.

Có điều chuyện đáng ăn mừng là, quả thực số độ của rượu này không cao, nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, không đến mức bại lộ thân phận.

Ngay lúc ô bị đám bạn rượu này quấn lấy, Quân Phong Lan mang theo Lâm Gia Nghi lặng yên rời đi.

Hai người ra khỏi phòng VIP, cũng không trực tiếp xuống lầu, mà cố ý đi về phía phòng VIP của Quân Nhật Đình.

Bọn họ biết tối nay Quân Nhật Đình sẽ nói chuyện hợp tác ở bên này, sẽ mang theo trợ lý, bèn dự định giả vờ như trùng hợp.

Mà trên thực tế, kịch bản cũng thật sự diễn ra theo suy nghĩ của bọn họ.

Hà Văn Tuấn nhìn thấy hai người, lễ phép chào hỏi: "Cô Phong Lan, cô Lâm, sao hai người lại ở đây?"
Lâm Gia Nghi cũng không trả lời, mà nhìn về phía Quân Phong Lan.

Quân Phong Lan cười nói: "Cùng đám chị em hẹn hò tụ tập ấy mà, ở ngay phòng VIP đằng trước."
Cô ta nói xong chỉ vào một phòng, chợt như nghĩ tới điều gì đó, dò hỏi: "Đúng rồi, trợ lý Hà ở đây, là Nhật Đình đang nói chuyện làm ăn ở bên trong sao?"
Hà Văn Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, tổng giám đốc hẹn chủ tịch Vương."
Quân Phong Lan gật đầu: "Như thế à, vậy tôi không đi vào quấy rầy, đi trước đây."
Cô ta nói xong, ra hiệu Lâm Gia Nghi đi theo chính mình.

Kết quả mới vừa đi hai bước, lúc này cô ta mới giả bộ như nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu bước nhanh đi đến bên cạnh Hà Văn Tuấn.

"Đúng rồi, trợ lý Hà, có chuyện...!Tốt nhất cậu nói với Nhật Đình một chút."
Hà Văn Tuấn nhìn vẻ mặt chần chờ của cô ta, hơi nghi ngờ.

"Cô Phong Lan chỉ chuyện gì?"
Quân Phong Lan nghe vậy, ánh mắt lóe lên nét tính toán.

Chợt thấy cô ta ra vẻ mím môi nói: "Vừa rồi lúc tôi ngang qua bên kia, hình như nhìn thấy Thanh Tuệ, ở ngay phòng VIP phía trước, một đám người, nhìn đều không phải là người an phận gì, tóm lại cậu bảo Nhật Đình đi xem một chút, đừng để Thanh Tuệ xảy ra chuyện gì.".