Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 41: Chán ghét cô ta






“Làm sao vậy ?” Dương Tư Noãn chớp chớp đôi mắt tròn, lông mi dài chớp động lên xuống. Vương Kiến Khôn nhìn đến ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng, mặt hơi đỏ lần nữa thật lòng nói “Tư Noãn, lần sau phải cách xa người đàn ông vừa rồi ra đó, không nên tiếp xúc với hắn, anh cảm giác hắn ta rất nguy hiểm, cho nên em phải đề phòng một chút” “Được rồi, Vương Kiến Khôn, em nghe lời này đến muốn choáng rồi, yên tâm đi, em sẽ bảo vệ nó” Điền Điền từ trong xe thò đầu ra cười nói, anh chỉ cảm thấy mình gặp phải nguy cơ thì có. Dương Tư Noãn cũng cười, gật gật đầu nói “Anh yên tâm đi, loại người đáng ghét đó em thấy còn chạy không kịp nữa là, làm sao có thể tiếp xúc với hắn chứ. Sayonara” “Sayonara !” Vương Kiến Khôn vẫy vẫy tay. Vương Kiến Khôn nhìn xe của hai cô đi xa dần, đang muốn xoay người rời đi thì đột nhiên điện thoại vang lên, cầm lên xem thì sắc mặt biến đổi cực lớn.





Điền Điền mấy lần muốn mở miệng nói gì đó đều bị Dương Tư Noãn ngăn lại. Bây giờ cô cảm thấy mệt muốn chết, không muốn nghe cũng không muốn nói gì hết, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt để điều chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn của mình thôi. Điền Điền cũng không gắng hỏi nữa, chỉ chuyên tâm lái xe, suy nghĩ về tâm tư của mình. Mộ Minh Hiên nhìn Vương Kiến Khôn nắm tay Dương Tư Noãn thì hận không thể tiến lên chặt đứt tay của hắn. Trần Vũ Phàm còn không thức thời, đứng một bên nói “Hắc, không ngờ thằng cha đó là bạn trai Dương Tư Noãn, tối hôm qua tớ cứ tưởng hắn nói bừa” Mộ Minh Hiên quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh giọng nói ra “Cậu thân quen với cô ta à ?” Trần Vũ Phàm cũng thành thật trả lời “Không thân thuộc” Mộ Minh Hiên lạnh lùng nói, trong âm thanh chưá cảnh cáo “Đã không quen thì lần sau cũng đừng đứng gần cô ta như vậy” “Này, không phải như vậy đâu ? Ông anh à, bạn trai chính quy của người ta còn không nói gì cả, ông anh dựa vào gì mà nói hả” Lời nói vui đùa của Trần Vũ Phàm khi vào trong tai Mộ Minh Hiên thì đặc biệt khó nghe. Mộ Minh Hiên híp mắt lại, bình tĩnh nói “Đi tra cho tôi tất cả những gì có liên quan đến tên kia” “Được rồi” Trần Vũ Phàm đồng ý vô cùng sảng khoái, không nhanh mồm nhanh miệng nữa, bởi vì hắn cũng tò mò muốn biết chi tiết về Vương Kiến Khôn. “Minh Hiên” Roch nhìn về Mộ Minh Hiên, ôn hoà mở miệng nói “Vừa rồi Dương Tư Noãn nói là có ý gì ? Cậu có thể nói cho tôi biết không ?” Anh đối mặt với ánh mắt hoài nghi của Roch thì đau đầu xoa bóp cái trán rộng bóng loáng của mình. Chợt nhớ tới vừa rồi Roch đối với Dương Tư Noãn lo lắng mà không lời nào có thể miêu tả được, trong lòng anh co rút, thuận miệng trả lời “Em cũng vậy, không rõ chuyện gì xảy ra, vừa rồi thầy cũng nhìn thấy đó, em vốn muốn tiến lên hỏi cô ta cho rõ ràng, kết quả không phải thầy nói em buông cô ta ra sao !” Nụ cười trên mặt Roch cứng đờ, trong lời nói của đứa nhóc này sao lại có mùi thuốc súng. Đột nhiên trên mặt Roch biểu lộ một nụ cười bí hiểm, làm Mộ Minh Hiên nhìn thấy mà trong lòng khẽ run, còn chưa bao giờ thấy qua Roch từng có nụ cười này nha. “Minh Hiên, có phải cậu có cảm tình với Dương Tư Noãn không đó ?” Roch mỉm cười nói ra một câu hàm súc làm cho Mộ Minh Hiên kinh ngạc không thôi. Trần Vũ Phàm đứng một bên âm thầm giơ ngón tay cái lên với Roch, ừ, Roch chính là Roch, cứ luôn nói trắng ra như thế ! “Có cảm tình với cô ta ? Ha ha” Lời nói của Roch làm Mộ Minh Hiên ngơ ngác một chút, giống như đánh trúng một nơi mềm mại nào đó trong lòng anh, nhưng anh vẫn lớn tiếng cười, tỏ vẻ không tán thành với lời nói của Roch. Tiện đà dùng giọng điệu khinh thường nói “Roch, tại sao thầy lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy ? Trên đời có rất nhiều phụ nữ, làm sao em lại đi thích cô ta được chứ ? Loại người tự cho mình là người phụ nữ thông minh như cô ta là em ghét nhất” Roch đối với đánh giá của Mộ Minh Hiên cũng không gật bừa “Không, tôi không cho rằng cô ấy tự cho mình thông minh, ngược lại tôi cảm thấy cô ấy là người chân thật, quả thật thiên kim khó được” Trên mặt Roch tràn ngập sự tán thưởng Dương Tư Noãn. Mộ Minh Hiên nhìn thần sắc của Roch, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Roch có ý gì đó với cái cô chết tiệt kia. Mà cái cô gái chết tiệt kia quả nhiên luôn quyến rũ đàn ông, không đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, lại làm cho Roch một người không dễ động lòng giống như có mùa xuân đến. “Hừ, không cần phải làm mặt nạ che mắt em” Mộ Minh Hiên không vui nói “Roch, thầy quá ngây thơ” “Ha ha” Trần Vũ Phàm đứng một bên không hề cố kỵ đến cảm thụ của Roch, liền lớn tiếng bật cười. Trên mặt Roch ửng hồng hiếm có, bất mãn nói “Minh Hiên, thằng nhóc này dùng từ không đúng gì cả, tôi đã đến tuổi này rồi, ngây thơ cũng quá khó” “Phương diện học thuật của thầy, bất luận người nào trong chúng em cũng không thể chỉ trích nặng được, nhưng về phương diện phụ nữ thì thầy có hơi ngây thơ một chút” Mộ Minh Hiên không lưu tình chút nào tiếp tục đả kích “Đi thôi, chúng em dẫn thầy đi xem phụ nữ như thế nào mới được gọi là phụ nữ” “Ha ha, coi như xong, các cậu đi đi, tôi không có hứng thú” Roch khẽ cười cự tuyệt. “Chúng ta đi chơi bóng đi, đi vận động cân cốt cũng không tệ” Mộ Minh Hiên biết Roch không hứng thú tới vấn đề kia nên cũng không miễn cưỡng. “Đi, ý kiến này không tồi” Roch gật đầu đồng ý. “Được rồi, chúng ta đi thôi” Mộ Minh Hiên gật đầu. Sau đó cùng Roch và Trần Vũ Phàm đi đến xe của mình. Buổi sáng đi làm Dương Tư Noãn đi vào phòng làm việc, ở xa đã trông thấy một vài đồng nghiệp vây quanh bàn làm việc của mình, hình như còn líu ríu nói gì đó nữa. Cô nhíu mày, có chuyện gì xảy ra vậy ? Đôi mắt sắc bén của chị Hạ phát hiện thấy Dương Tư Noãn liền nói một tiếng “Xem, Tư Noãn đã tới” Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào Dương Tư Noãn, sau đó đồng loạt đem ánh mắt quét trở về trên bàn làm việc của cô. Dương Tư Noãn nhìn theo ánh mắt của mấy cô, ngơ ngác một chút, một bó hoa hồng đỏ rất to đang nằm trên bàn. Cô có chút kỳ quái đi tới nhìn hoa trên bàn rồi hỏi chị Hạ “Chị Hạ, hoa của ai vậy ?” Chị Hạ sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói “Con bé này, hoa đặt trên bàn em thì đương nhiên là tặng cho em, chẳng lẽ là tặng cho chị” “Ha ha” Những đồng nghiệp khác đều bật cười. Mặt Dương Tư Noãn đỏ hồng, nhỏ nhẹ hỏi lại một câu “Vậy các chị biết là ai tặng không ?” “Không biết” Chị Hạ lắc đầu nói “Người trong tiệm hoa đưa tới, là chị ký nhận giúp em. Đúng rồi, bọn chị còn muốn hỏi em có phải đã có bạn trai rồi không ?” Đồng nghiệp Dương Tư Noãn ai cũng biết cô đã chia tay với Tô Minh Tuấn rồi, cho nên mới hỏi như vậy. Đồng nghiệp tiểu Bội cũng xen vào hỏi “Đúng đó đúng đó, nhanh nói với bọn chị về bạn trai em đi, bạn trai em làm gì vậy ?” Một đám quạ đen hoa hoa lệ lệ bay qua trên đầu Dương Tư Noãn. “Các chị không nên nói lung tung, em không có bạn trai” Dương Tư Noãn đỏ mặt nói “Em cũng không biết là ai tặng nữa mà” Tiểu Bội nhắc nhở “Đúng rồi, nhìn xem có thiệp hay không ?”