Bỗng dây dừng trượt trên ròng rọc, một bàn tay thon dài đã chụp lấy đoạn đứt giữ lại.
An Ngôn cảm nhận bản thân bị thu ngược lên, phản xạ mở mắt ra, giật mình thấy tay Nam Môn Thần đang tứa máu, dây thừng trượt trong lòng bàn tay đầy máu đỏ.
Nam Môn Thần thoắt cái đã đá thanh đao dưới chân ra xa, trước sự kinh ngạc xen lẫn hốt hoản của mọi người.
Hắn lườm qua tất cả họ, rồi ánh nhìn đậu lại trên khuôn mặt tái méc của Từ Hoa Kiều.
“Em bày trò đúng không?”
“Em không có!” Từ Hoa Kiều siết chặt vạt áo, cố tỏ ra tỉnh táo, chối tội, nơi đôi mắt rưng vài giọt lệ oan ức.
Tiếng lên đạn giòn giả vang lên trong đêm tĩnh lặng.
Tất cả thuộc hạ bên lão già kia đồng loạt chỉa súng vào người Nam Môn Thần.
Nam Môn Thần nhanh như chớp cột dây treo An Ngôn vào thắt lưng mình, vì độ cao gần 10 mét, hắn chưa thể hạ cô xuống, hắn rút 2 khẩu súng trong người hướng về lão trùm.
“Xem đạn ai nhanh!” Hắn kết thúc câu bằng một cái nhếch mép đầy thách thức.
Ai trong giới ngầm cũng biết Nam Môn Thần được tôn sùng thành đế vương hắc bang, không phải do hào quang kế nghiệp ôm trùm là cha mình, mà là tài trí hoàn hảo, hắn là tay súng thiện xạ bách phát bách trúng, phóng tiểu đao hay phi tiêu điều bao chuẩn từng mi li mét.
Người đàn ông mặt nạ, cũng e dè không dám nhút nhích.
An Ngôn lúc này thật sự cảm thán sự quyết đoán của Nam Môn Thần, lúc dầu sôi lửa bỏng vẫn kiêng định khắc phục nguy cơ, nhìn đoạn dây thừng cột ngang hông của hắn.
An Ngôn nhất thời cảm động rơi lệ, hắn xem trọng mạng sống của cô mà không màng nguy hiểm sao? Dây thừng như cột chặt duyên vợ chồng này.
“Nam Môn Thần… Anh kệ em đi!” An Ngôn lên tiếng, mong hắn thoát thân, vì cứ tình thế này, cả hai điều sẽ chết.
“Em không cần anh sao?”
Hắn thấp giọng, đầy chua chát, phải nói yêu một người không yêu mình, thì trong lòng không tránh nghĩ ngợi và suy diễn lung tung.
“Ồ… Đang diễn màng vợ chồng thâm tình à?”
Lão ta tiến đến gần họ, nở nụ cười chế giễu.
Nam Môn Thần chớp nhoáng đã tóm cổ lão ta bóp chặt, đôi mắt hắn lạnh toát như tảng băng ngàn năm, khiến đối phương 9 phần khiếp sợ.
“Mau thả vợ ta xuống!”
Bất đáp dĩ phất tay, lính phía sau tiếng lên e dè mở mối dây nơi hông hắn, An Ngôn được thả xuống an toàn.
Nam Môn Thần lập tức đan tay nàng dắt đi.
Lúc này, từ phía sau hắn, cô thấy rất rõ tấm lưng dài cùng bờ vai rộng, cô mơ hồ nhận ra năng lực đế vương của hắn, thống lĩnh thế giới ngầm, nhưng dáng vẻ bề ngoài chỉ là một tổng tài tung hoành ngang dọc trên thương trường. Hắn đúng là dùng vẻ ngoài gạt cô quá lâu rồi, thì ra những lần hắn về nhà trong tình trạng thương tích nặng, thậm chí thập tử nhất sinh là do hoạt động trong thế giới nhuộm màu máu tươi này.
Bước chân cô chựng lại.
Nam Môn Thần bất giác ngoảnh lại nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của nàng, vươn bàn tay xoa đầu nàng, giọng ấm áp:
“Anh sẽ giải thích sau?”
An Ngôn gần như bị đế vương này nhìn thấu tâm can, cô im lặng theo sau hắn.
Nhưng dễ gì bọn kia tha cho họ.
- “Pằng.”
Một tiếng súng vang phía sau, khi Nam Môn Thần ngoảnh lại thì đạn đã cắm vào chân trái của mình.
Hắn khụy xuống trước mặt An Ngữ, nòng súng chạm vào trán, hắn nhìn vào sâu thẳm đôi mắt đầy hận thù của An Ngữ.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu là con cờ của ông ta đấy!! Tôi chết thì cậu cũng sẽ mất mạng!”
Trước lời của Nam Môn Thần, An Ngữ nhếch mép nở nụ cười khinh bỉ:
“Nam Môn Thần! Đừng luôn tỏ đế vương!!!”
Anh ta nắm tóc Nam Môn Thần ghị mạnh, bắt buộc hắn phải nhìn An Ngôn đang bị bọn thuộc hạ chỉa súng vào đầu, hắn buộc lòng phải thả súng xuống.
“Đừng mà!” Giây phút An Ngôn thấy khẩu súng trong tay Nam Môn Thần rơi xuống, đồng nhìn súng của An Ngữ ấn sâu vào ngực trái của Nam Môn Thần, cô kích động ngăn cản: “Anh không được chết!”
Cô ấy lo cho mình sao?! Nam Môn Thần mỉm cười cam tâm, mi mắt khẽ nhắm lại, hồi tưởng về những lần bị thương được An Ngôn chăm sóc, điều hắn ước là được vợ quan tâm, hạnh phúc của hắn chính là khoảnh khắc ở bên cạnh người mà mình yêu nhất trên đời, dù hắn rời khỏi cô bằng cách nào, thì điều làm hắn hạnh phúc nhất, là An Ngôn sẽ nhớ đến một người chết vì cô ấy.
Nam Môn Thần nắm chặt tay An Ngôn.
“Ha! Trước khi cho mày đoàn tụ với cha mày. Tao ban ân huệ cuối cùng cho mày đó.” Ông tay nhìn đôi tay đan nhau của họ, liền thốt ra những câu trào phúng, rồi mi mắt rủ xuống, xong trừng lên tia hung ác.
Lời lão vừa dứt thì có tiếng súng vang lên, viên đạn lập tức xước qua dây mặt nạ của lão ta, dung mạo Mặc Tử Long hiện ra.
An Ngữ lùi bước vì sốc, hoá ra cha của người anh ta yêu, đã đứng sau thao túng mọi chuyện.
“Thấy rõ rồi chứ!”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, An Ngữ hướng ra cửa thấy Mặc Tử Hiên đang bước vào cùng khẩu súng còn phản phất làn khói mỏng.
“Anh Tử Hiên…!” An Ngôn mừng rỡ, vô thức rút bàn tay khỏi lòng bàn tay của Nam Môn Thần.
Nam Môn Thần thoáng mất mát trên mặt, nhìn An Ngôn ôm siết Mặc Tử Hiên, hắn nhìn bàn tay mình mà nhớ giây phút tụt mất bàn tay nhỏ, thật sự chỉ có mối tình đầu mới khiến vợ hắn hạnh phúc, anh ta vừa sống lại, thì An Ngôn đã quên hết giây phút bên hắn rồi, đôi tay hắn khẽ siết chặt tâm can đau nhói.
An Ngôn chợt nhớ ra Nam Môn Thần, lúc quay lại thì kinh ngạc, Nam Môn Thần chẳng những không tức giận, mà còn nhanh chóng dùng súng tia đạn từng tên xã hội đen.
Mặc Tử Hiên đứng chết trân, tình thế này chưa bao giờ xảy ra với một người có máu ghen như Nam Môn Thần, hơn ai hết, anh hiểu rõ tính khí của Nam Môn Thần, và trong mắt hắn, xưa giờ luôn xem anh là tình địch, không có giây phút nào hắn cho anh chạm tay vào An Ngôn, thế mà…?!
Nam Môn Thần ném súng chạm sàn phát ra âm thanh trượt dài, khiến An Ngôn giật mình, hắn nhấc chân đang rỉ máu, lướt qua nàng và Mặc Tử Hiên.
Khung cảnh chuyện tình tay 3, đã có một người buông tay rút lui, những giọt máu thấm sàn vẽ đường đi phía sau Nam Môn Thần…
“Tử Hiên…!”
Lúc này Mặc Tử Long chạy đến đẩy An Ngôn chao đảo, và ôm chầm lấy đứa con trai mệnh khổ của mình, sờ soạn kiểm tra da thịt con trai mình, ông rơi lệ mừng rỡ.
“Đúng là con rồi!”
Ánh mắt yêu thương vương ngàn giọt lệ, ông hi vọng con trai tha thứ cho mình, nhưng Mặc Tử Hiên đã gạt ông sang bên, bế An Ngôn lướt qua người cha tàn ác của mình.
Mặc Tử Long đau một, nhưng Mặc Tử Hiên đau mười, người cha đã tàn nhẫn tạo nên bi kịch tình yêu của anh, khiến anh và An Ngôn phải xa cách, vách ngăn giữa đôi tình nhân chính là Nam Môn Thần, vạn phần cả hai không thể quay lại…
“An Ngôn! Anh muốn em đi cùng anh đến một nơi!”
Trên xe Mặc Tử Hiên vừa lái xe nhìn sang An Ngôn đang ủ rủ, đôi mắt nàng che phủ nỗi long lắng, khiến trái tim Mặc Tử Hiên đau nhói…
Sau khi đưa An Ngôn về biệt thự xa hoa của Nam Môn Thần, Mặc Tử Hiên trở về khách sạn Sao Mai, vừa mở của, vẻ mặt thản thốt…
Cùng lúc này…
Nam Môn Thần nằm trên giường bệnh, chân trái được băng kỹ lưỡng. Từ Hoa Kiều nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau trán giúp hắn.
“Môn Thần, An Ngôn vốn không hề yêu anh, sao phải cố chấp níu kéo!”
Lời của Từ Hoa Kiều như dao găm đâm nát trái tim hắn, có lẽ ngay từ lúc ép hôn nàng là hắn đã sai.
Khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn xa xăm, đôi bàn tay nắm chặt, thật sự Nam Môn Thần không biết nên chờ nàng yêu hắn hay quên nàng đã từng là vợ mình, tình yêu này hắn có nên vun đắp, cuộc hôn nhân ngắn ngủi có nên viết tiếp…