Tiếng cửa đẩy nhẹ nhàng, một cô gái đi thẳng vào phòng tắm.
"Ngôn Ngôn... Cậu tỉnh lại đi!"
Cô gái này khuôn mặt có nét dễ thương, đôi má lúng đồng tiền, nổi trội 2 răng khểnh rất duyên, mái tóc xoăn bồng bềnh. Cô gái thân hình nhỏ nhắn đang cô gắng níu An Ngôn bất động trong bồn tắm ra sàn, khoát áo lông giữ ấm cho cô...
An Ngôn tỉnh lại trong bệnh viện Tây Thành, cách khách sạn đảo Thiên Nga không xa lắm.
"Đây là đâu?"
An Ngôn xoa thái dương, gắn sức ngồi dậy, mơ hồ thấy dáng dẻ một cô gái đang nói chuyện với bác sỹ ở ngoài cửa.
"Ngôn Ngôn tỉnh rồi, tớ lo cho cậu lắm đó!"
Nữ nhân xoa đầu nàng, đôi mắt ngọc toả sáng, khuôn miệng cười vui vẻ. Rốt cuộc nàng ta là ai? An Ngôn không hề ấn tượng trong đầu.
"Ngôn Ngôn sao vậy? Không phải cậu mất ký ức chứ?"
Nàng ta lo lắng, đặt chén cháu xuống bàn, sờ trán bạn mình, mân mê đôi tay của đại tiểu thư An Gia.
"Mình hay cậu lấy chồng, mà còn là tên tổng tai bị hủy dung kia, mình lo cậu có chuyện nay bay về gấp... Mẹ kiếp không ngờ tên biến thái đó hành cậu tơi tả như này."
Nữ nhân rơi lệ siết chặt đôi tay nhỏ của An Ngôn, thoạt nhìn qua chúng ta cũng nhận đoán đây phải chăng là người bạn tốt của An Ngôn.
"Cô là ai?"
"An Ngôn... Cậu bị mất trí nhớ hả? Tôi là Mặc Tử Kỳ."
An Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ ""Mặc Tử Kỳ"" Thật sự không có ấn tượng.
Mặc Tử Kỳ nhị tiểu thư nhà họ Mặc, trước cô ấy còn có một người anh trai song sinh. Thuộc giới quý tộc Anh.
"Tôi không biết cô...!"
An Ngôn leo khỏi giường muồn rời đi. Cô phải về tránh việc Nam Môn Thần gây khó dễ cho em trai của mình.
Mặc Tử Kỳ níu lại nhưng không được. An Ngôn vừa bước ra cửa đã chạm mặt Nam Môn Thần.
"Ai cho phép cô ra ngoài!"
"Tên hung thần kia! Anh bị điên hả? Ngôn Ngôn bị anh làm ra nông nỗi này, thế mà mặt anh còn dày hơn đít nồi à?"
Mặc Tử Kỳ đứng chắn trước An Ngôn, quát tháo tên đại ác ma. Phía sau đoàn vệ sĩ đơ hết. Trước giờ chả ai dám điểm mặt chỉ tên Nam chủ, đã thế người này lại là phụ nữ. Họ nghĩ nữ nhân này sẽ có kết cục thảm.
Nam Môn Thần phất tay, thuộc hạ bước lên đưa thông tin vùa tra về Mặc Tử Kỳ, nhận ra là em gái của tên đó, khuôn mặt hắn đen kịt.
"Cô tránh xa vợ của tôi!"
Hắn híp mắt lạnh cảnh cáo nữ nhân, rồi siết tay An Ngôn kéo khỏi bệnh viện.
Về đến phòng khách sạn, rút dây xích khoá chân cô vào chân giường.
"Anh bị điên hả?" An Ngôn chống cự, chân bị dây xích sát thương.
"Tôi cấm cô giao du với nhà họ Mặc! ! !"
Nam Môn Thần chỉnh chu lại trang phục, liếc cô một cái rồi ra ngoài tiếp tục buổi tiệc...
[...]
"Anh hai, An Ngôn thảm lắm luôn." Mặc Tử Kỳ gọi điện kể sự tình với anh trai.
Đầu dây bên kia trong một căn phòng tối, một nam nhân ngồi cạnh cửa sổ, đang nâng ly rượu nhâm nhi, làn tóc dài trắng bay phất phơ trong gió.
"Anh hai biết rồi!"
- "Xoảng."
Lời vừa dứt, ly rượu cũng chạm sàn, miễn văng tung toé, khoé miệng nam nhân cong lên.
"Nam Môn Thần, tôi sẽ giành lại cô ấy."
"Thiếu gia..." Phong Đức nghe tiếng động, lo lắng chạy vào, nhìn đống miễn dưới sàn, còn thiếu gia đang nghe điện thoại, nghe thanh âm quản gia người đàn ông phất tay.
Phong Đức đến gần đưa mớ tài liệu mà đại thiếu gia nhờ mang lên.
"Hàn Thanh, anh cho người điều tra nguyên nhân An Thanh Viễn tự tử."
Hàn Thanh đáp ngay: "Thông tin trên báo chí, là vỡ nợ tự tử."
"Vỡ nợ sao?" Người đàn ông nghiến răng: "Điều tra kỹ lý do vỡ nợ. Cho người theo giỏi nhất cử nhất động của mẹ của An Ngôn... Còn An Ngữ đang nằm bệnh viện nào?"
Hàn Thanh rút điện thoại thông tin bệnh nhân An Ngữ, nằm bệnh viện quốc tế Hoa Thành.
"Cho người bảo vệ cậu ta, mất nửa cộng lông, tôi sẽ chôn sống anh."
Hàn Thanh gật đầu cáo lui.
"Khốn kiếp! Nam Môn Thần, ngươi chờ đó, ta sẽ đòi lại công bằng cho An Ngôn."
Bàn tay anh ta cuộn tròn giận dữ, trễ một bước, mà anh đã phải hối hận nhìn người mình thương bên kẻ máu lạnh đó, đúng là không cam tâm được.
[...]
- "Cạch."
Tiếng mở cửa kinh động An Ngôn tỉnh giấc, hướng ra cửa thấy Từ Hoa Kiều trên tay cầm một cây kéo gỏ gỏ vào lòng bàn tay, nụ cười đầy gian ác khiến An Ngôn kinh hồn, co ro vào một gốc, chân bị xích căn bản không thể chạy.
"Từ Hoa Kiều, cô... cô muốn làm gì?"
Từ Hoa Kiều giơ chiếc kéo sắt nhọn trong không trung, kèm nụ cười như phù thủy gian ác.
An Ngôn ngầm hiểu ra có thể Từ Hoa Kiều muốn hủy hoại cô, còn giết cô thì chắc chắn ả không làm, vì Nam Môn Thần chắc chắn sẽ không tha mạng cho ả.
"Từ Hoa Kiều, cô không được động vào tôi!"
"Hô... Hoá ra cô rất thông minh nhỉ!"
Từ Hoa Kiều đặt mũi kéo bén ngót lên gò má kéo tới dịch lui trên mặt hoa da phấn.
"Đê tiện." An Ngôn trừng mắt chửi.
Từ Hoa Kiều ghét nhất là cặp mắt ngọc hút hồn của An Ngôn, thật sự khi bước vào phòng, ả muốn chọc thủng đôi mắt này. Ả giơ kéo chỉ vào nó, giọng khẽ khàng:
"An Ngôn... Cô nghĩ nếu mù, và khuôn mặt xinh đẹp bị hủy..." Ả bóp chặt hàm cô, lướt mũi kéo vẽ vời trên gò má mịn màng:
"Nam Môn Thần có cần cô nữa không?"
"Cô dám!"
- "Rắc."
"Cô nghĩ tôi đùa."
Ả bóp cổ cô đè xuống, trèo lên kẹp chặn khống chế An Ngôn.