Hạ Lam không hiểu rõ hàm ý của Văn Minh khi nói câu cảnh cáo kia là gì. Có thể cậu ta đang âm thầm ám chỉ với cô rằng: qua cách cô nhìn người cậu ta có thể nắm bắt ngay được cô thích ai, ghét ai. Thế nhưng chuyện tình cảm đó lúc này chưa thể để lộ ra ngoài, bởi cả hai người đều đang ở trong một cuộc hôn nhân nguy hiểm.
Cũng có thể cô suy nghĩ quá nhiều, Văn Minh chỉ nói vậy vì Ngọc Thái thật sự là một người có vấn đề, nếu cô cứ cố chấp đến gần nhất định sẽ ăn đau.
Ừ, rồi thế nào?
Đăng Khoa cũng rất rất rất nguy hiểm, ấy vậy mà có ai ngăn được cô đến gần anh đâu?
Nếu Ngọc Thái này đúng là anh ấy thì cô có thể thoải mái lựa cách đối xử mà không cần lo lắng. Bởi Hạ Lam ở cạnh anh những năm năm, đã hiểu rõ anh ấy lắm rồi.
Còn nếu anh ta không phải Đăng Khoa, vậy thì càng chẳng cần để tâm. Đăng Khoa cô còn quấn quýt được năm năm, một Ngọc Thái này đã tính là gì?
Bỏ ngoài tai mọi sự cảnh báo, Hạ Lam ôm tâm trạng vừa lo sợ vừa mong chờ theo Văn Minh vào thang máy. Nhỡ vô tình gặp Ngọc Thái cô nên nói gì bây giờ nhỉ? Có phải chào hỏi không? Nếu anh ta không nhận ra cô thì phải làm sao?..
"Không cần gấp!" Văn Minh dẫn cô đi tới một hành lang dài trống trải. Đúng, trống trải vô cùng luôn ý!
Giờ mới thấy có quả bệnh viên thiếu thốn bệnh nhân thế này đấy. Từ lúc hai người bước vào đây tới giờ Hạ Lam còn chưa gặp qua bất kì người nào đâu.
Chẳng phải báo chí nói TL là bệnh viện nổi danh à? Chả lẽ chuyện mua bán với ML chưa xong nên khiến nơi này bị đình trệ rồi? Nhưng thế thì nhà xe lấy đâu ra lắm ô tô thế? Văn Minh dửng mỡ đến đây làm gì?..
"Người cô muốn gặp giữa trưa mới quay về cơ!"
"Ai nói tôi muốn gặp anh ta?" Hạ Lam cười khẩy, khẩu thị tâm phi nói thẳng "Chỗ này một mống người không thấy, cậu tính thám hiểm nhà ma à?"
"Ai nói không có?" Cậu ta chỉ tay về phía thang máy bên đối diện, vừa lúc cánh cửa sắt rắn chắc mở ra, một đoàn người bên trong nhanh chóng tràn ra ngoài "Làm việc đúng giờ! Hạ Lam, cô đi khám tự nhiên, xong xuôi sẽ có người của tôi sắp xếp cho cô ăn sáng!"
*
Hạ Lam theo chân một nữ y tá xinh đẹp làm toàn bộ xét nghiệm và khám tổng quát một lần. Công cuộc lăn qua lộn lại khiến cô mắt hoa mày choáng, đau đớn một phen.
Cũng may Văn Minh sama có tí lương tâm, cậu ta sắp xếp cho Hạ Lam một vé vip không cần tranh giành hay chen lấn xếp hàng gì hết. Cứ báo danh lập tức sẽ có người ưu tiên, lịch sự dẫn đi làm việc.
Câu nhận xét khi nãy của cô triệt để bị đè bẹp dí, bởi vì ngay lúc cô theo y tá rời xuống tâng dưới, lập tức bị không khí ở đây chèn ép.
Người!
Chỗ nào cũng là người!
Chen lấn xô đẩy, bí bách đến phát mệt luôn!
Khiếp thật, thì ra không phải do bệnh viện này thiếu thốn bệnh nhân. Hoàn toàn là tại bạn Minh quá oách, thuê được cả một tầng lầu và một đội ngũ bác sĩ hùng hậu khám xét riêng rẽ cho mình.
Nhưng mà này, nơi đây rất gần với Trịnh gia, đám bác sĩ tinh anh xã hội kia kiểu gì chả có tí ti quan hệ với bên đó. Ví như Ngô Ngọc Thái kia chẳng hạn, hôm dạ tiệc anh ta còn đến chào hỏi ông nội Trịnh nữa mà.
Nếu đã quen biết thì không có khả năng bọn họ không nhận ra Văn Minh chính là đại thiếu gia ngốc nghếch - người thừa kế tương lai của tập đoàn họ Trịnh!
Đúng vậy, cậu ta chẳng hề cải trang khi xuất hiện trước công chúng, vẻ mặt và nụ cười kia cũng chẳng có gì là đang diễn cảnh ngốc cả. Chả lẽ Trịnh Văn Minh không sợ bị phát hiện giả ngu hay sao? Cậu ta đã có phương cách đối phó hay hơn diễn rồi à?
Kì lạ thật..
"Cô Hạ Lam, đây là kết quả của cô!" Y tá xinh đẹp nhìn qua Hạ Lam một cái, ánh nhìn có mấy phần săm soi, mấy phần kìm nén.
Ầy, nhận ra cô rồi sao?
Không biết sau hôm nay có được lên ti vi nữa không đây?
Mặc kệ vậy, thị phi đi, chị nổi rồi càng dễ bán hàng! À nhắc mới nhớ, tiện thể trở về rồi có nên tiếp tục mở cửa hàng kinh doanh không ta?
"Xin cô hãy tới cửa số 5 chờ, sẽ có người sắp xếp tiếp cho cô!"
"Cửa số 5?" Thần bí quá ta?
Hạ Lam ngoan ngoãn gật đầu, vừa ôm đống kết quả của mịn vừa đi. Cô tò mò mở ra xem xét một loạt, phía trong không chỉ có mấy phiếu xét nghiệm mà còn có ghi chú cẩn thận của bác sĩ. Đặc biệt nhất là chữ của vị này còn đẹp vô cùng, đánh vỡ toàn bộ quan niệm chữ bác sĩ Hạ Lam được nghe từ bé!
Uây, đúng là vé vip có khác, khám xét nhanh gọn lẹ, kết quả đưa tận tay còn được trình bày sạch sẽ dễ hiểu. Còn ác liệt hơn ngày xưa Hạ Lam ở nhà nhiều! Gia đình cô nào có được đến bệnh viện mấy khi, hầu như xảy ra chuyện đều chỉ có bác sĩ chuyên khoa đến tận nhà mà thôi..
Ô cửa số 5 nhanh chóng hiện ra trước tầm mắt của cô. Vì nơi này dẫn ra căn tin bệnh viện nên khá vắng vẻ. Cũng phải thôi, giờ ăn sáng đã qua, giờ ăn trưa còn chưa đến, ai rảnh việc như cô mà tới đây chứ?
Có lẽ bạn Minh nghĩ tới chuyện cô chưa ăn sáng nên mới nhờ y tá bảo cô đến đây đây mà. Chậc, thế chắc cái vụ có người sắp xếp tiếp kia không tồn tại đâu nhỉ?
Thôi thì cũng được, tự mình đi ăn đã, kiểu gì cậu ta cũng phải đi tìm cô thôi. Hạ Lam không tin người này dám bỏ cô bơ vơ ở đây, mà dù cậu ta có bỏ cô cũng chả sợ. Một khi chị đây còn tiền, chị đây sẽ là bá chủ thế giới!
"Thế nào?" Phía sau lưng Hạ Lam đột ngột xuất hiện giọng nam nhẹ nhàng. Song song với âm thanh này, một mùi hương thư sinh vô cùng cũng theo đó bay tới "Kết quả tốt chứ?"
"Ồ.." Hạ Lam đặt toàn bộ kết quả xuống một cái bàn sạch cạnh đó, mắt cũng lười chuyển lại để nhìn người phía sau. Cô nhếch môi, coi sự mỉa mai của người đó như không khí "..Không biết tôi nên gọi Thầy Duy hay.. trợ lí Duy đây nhỉ?"
"Cô có khi nào coi tôi là thầy sao?" Nam phụ thầy giáo kiêm trợ lí xuất hiện rồi!
Hừ, không hiểu Văn Minh vô tình hay cố ý đây, biết rõ lão thầy này không ưa cô mà vẫn cố ý sắp xếp cho lão ta đến đây là thế nào? Muốn khiến lão khó chịu hay định để lão ngược cô cho cô nếm mùi đau thương đây?
"Nếu thế thì vinh hạnh cho tôi quá!"
"Nghề chính của anh là giáo viên, ấy vậy mà phải vinh hạnh khi người khác xem mình là thầy.." Hạ Lam khoát tay gọi phục vụ bàn, menu đơn giản nhanh chóng được đem tới. Lúc này Trần Duy cũng đã đi vòng tới trước mặt cô, ung dung ngồi xuống.
Chậc, vest xám thanh lịch, mái tóc vuốt gọn, kính gọng vàng tri thức.. kiểu gì cũng giống một bông hoa đẹp. Đáng tiếc não của bông hoa này tư duy bất thường, đáng tiếc, đáng tiếc..
"Tôi nghĩ anh nên tự coi lại tư cách bản thân một chút!"
"Cô cũng đủ khả năng nói câu này với tôi?" Trần Duy bình thản nói ra một câu đầy mỉa mai. Không khí giữa hai người chắc kinh khủng lắm, xem, vị phục vụ vừa đến đã tái mặt chạy trối chết kìa.. "Quay lại chủ đề ban đầu, cô.. sạch sẽ chứ hả?"
"Liên quan gì đến anh?" Dĩ nhiên là sạch!
Cũng may tác giả thối tha còn chưa ác tới mức hành Nguyễn Hạ Lam tới bực cuối cùng. Ít ra thân thể này của cô nàng vẫn còn sạch tinh tươm như thể quần áo mới giặt bằng A3 vậy đó! Khỏe mạnh, không bệnh không tật, nếu có cũng chỉ là hơi thiếu máu chút xíu, bổ sung thuốc tí là xong.
Haha, con gái một tháng chảy máu mấy ngày, chuyện thiếu máu thiếu sắt gì đó là bình thường lắm ý. Nhắc mới nhớ, Hạ Lam xuyên qua đây cũng phải đến nửa tháng, hai chục ngày.. rồi ý nhỉ, tại sao bà dì còn chưa ghé qua? Chu kì có ổn định không vậy, chứ đang ra ngoài mà tóe loe.. có mà kinh chết!
"Tư cách thầy thì anh quá quan tâm đời tư của học sinh. Tư cách trợ lí thì anh chỉ cần để tâm Văn Minh thôi. Còn tư cách bạn bè hoặc người quen.. Ồ, tôi không biết chúng ta có loại quan hệ này từ bao giờ nữa!"
"Miệng của cô thật cứng!" Trần Duy nhếch khóe môi, sóng mắt sau lớp kính sáng bóng khe khẽ xô ra ngoài. Mấy bà mấy cô làm trong nhà bếp vô tình thấy dáng vẻ này của anh ta đều bị mê hoặc, nhìn không chớp mắt.
Tội quá, các vị như vậy không phải do các vị mê giai, là do các vị chưa nhìn thấy Văn Minh chồng tui thôi!
Đảm bảo nhìn thấy cậu ta, tất cả nhân vật nam khác trong truyện đều chỉ xứng làm lá xanh tô nền!
"Nhưng nói cho cô hay, dù tôi lấy tư cách nào xen vào chuyện này cũng đúng. Học sinh của tôi dơ bẩn tôi phải cách li nó khỏi các bạn khác. Vợ ông chủ tôi không sạch sẽ tôi cũng nên cảnh báo cho ông ta!"
"Tay của anh dài, quản xa thật!" Hạ Lam nheo mắt, tự dưng nghĩ tới một chuyện cách đây không lâu Văn Minh nói với cô.
Cái gì mà trợ lí của anh ta gọi điện khen bạn cô hết lời, còn với cô chỉ có chê bai thậm tệ. Vẻ mặt khi đó của cô trông thế nào ta? Chắc chắn là chán ghét thầy Duy này kinh lắm đây.
Văn Minh thông minh như vậy, cậu ta chắc chắn biết và nhớ rõ chi tiết này.
Mẹ kiếp!
Thằng nhóc đó rõ ràng là cố ý không muốn người khác sống thoải mái!
"À nhắc mới nhớ.. Không biết thầy với bạn thân của em thế nào rồi? Chuẩn bị được ăn cỗ hay chưa?"
Vẻ mặt của Trần Duy khi nãy có thể tạm gọi là ôn hòa. Thế nhưng ngay khi nghe Hạ Lam nhắc đến hai chữ bạn thân, đôi mày anh ta đột ngột nhăn lại, khóe môi mím thành một đường đầy giận dữ: "Tôi đã nói rồi, cô không xứng làm bạn với Hồng Ngọc, tránh xa cô ấy ra!"
* Nữchính lên sàn hơiít ta~~
Có aimuốn Hồng Ngọcknày, mịsẽchènẻmvôcho zui 😂😂😂😂