Không ngờ hội nghị Văn Minh tham dự lại là hội nghị chuyên về tim mạch. Nó được tổ chức ở tầng một khách sạn Bảo Bối - trong một căn phòng cách âm lớn vô cùng. Chuyện này có vẻ rất quan trọng và mang tính bí mật cao, nếu không có thẻ mời thì không thể tiến vào. Hạ Lam đứng phía ngoài hành lang lầu hai, vừa nhìn tờ giấy giới thiệu hội nghị cô khó khăn lắm mới mua được của lễ tân, vừa tìm chỗ khuất ngồi xuống suy nghĩ vài vấn đề nho nhỏ.
Chiều nay sau khi đi tham quan xong xuôi tất cả các điểm nổi bật trong thành phố, Văn Minh đưa cô về nhà sau đó lập tức rời đi. Nhìn thần sắc tươi tắn và vui vẻ của cậu ta, tự dưng Hạ Lam nảy sinh tò mò về vụ hội nghị này. Hơn nữa cô cũng muốn biết thêm về cậu ta, nếu đã hợp tác với Văn Minh, quyết định cùng cậu ta xuống chung thuyền thì cô không thể coi cậu ta là nhân vật trong truyện như trước đây nữa. Hạ Lam cần có sự tìm hiểu kĩ lưỡng về cậu ta, công việc cậu ta đang làm, tiềm lực thật sự và cả.. khả năng tận dụng tài sản của cậu ta vào những vụ đầu tư nữa.
Song song với những điều này, khi hai người cùng nhau làm việc, chuyện thấu hiểu đối phương, lựa chọn ứng xử thế nào cho phù hợp cũng rất quan trọng. Sau một ngày ở chung, Hạ Lam lợi dụng quan sát và biết được một vài điều cậu ta thích thú hoặc chán ghét. Nhưng những biểu hiện Văn Minh thể hiện ra ngoài thật sự quá ít, khiến cho sự suy đoán của Hạ Lam chỉ chắc được tới năm phần.
Cô chống cằm nhìn chằm chằm tờ giấy giới thiệu, hình ảnh bệnh nhân tim mạch và sơ đồ cắt lớp tim hiển hiện trên nền đỏ rực rỡ. Vô tình thế nào lại hắt cả lên khuôn mặt tinh xảo của cô, khiến cho nốt ruồi son giữa trán vốn đã đỏ càng thêm thẫm lại.
Đầu óc ngổn ngang với hàng loạt suy đoán, Hạ Lam nhắm mắt, từ từ sắp xếp lại từng điểm nghi vấn một. Và dĩ nhiên, những điều khiến cô nghi hoặc hiện tại đều chỉ xoay quanh một người - nam chính Trịnh Văn Minh!
Cậu ta thật sự chỉ là chủ một nhà hàng ăn hay sao? Hạ Lam đã lên mạng tra qua, cửa hàng ăn hôm đó Văn Minh dẫn cô tới quả nhiên có một ông chủ trẻ thần bí. Nơi ấy cũng rất nổi danh và việc buôn bán cũng tốt lắm. Nhưng nói thật, một nơi dù tốt nhưng quy mô quá nhỏ thì thu lợi được bao nhiêu phần số tiền đó liệu có đủ để cậu ta.. thuê quá nhiều vệ sĩ như vậy?
Đúng, Hạ Lam không thắc mắc việc vì sao Văn Minh xuất hiện được ở chốn này. Cậu ta có khúc mắc duy nhất chính là căn bệnh tim nguy hiểm, thế nên dĩ nhiên cậu ta sẽ tìm cách loại bỏ mối nguy này. Tìm mọi cách đến được hội nghị kín, nơi mà cả phóng viên và thậm chí những người trong nghề nhưng tay nghề kém cỏi cũng đừng mơ! Văn Minh muốn làm phẫu thuật, cậu ta là nhân vật chính, cơ duyên dĩ nhiên rất nhiều, nhưng ở đây ngoài Hạ Lam ra không ai biết được điều ấy cả. Thế nên với tính cách cẩn trọng và đa nghi như của Văn Minh, việc tự tay sắp xếp một ca mổ tầm cỡ quốc tế cho mình là điều vô cùng cần thiết.
Cậu ta đã tìm thấy tim phù hợp rồi sao?
Từ khi nào?
Là lần trước cậu ta trốn ra ngoài hay còn lâu hơn nữa?
Sự chuẩn bị của Văn Minh thật sâu, khiến Hạ Lam phải rùng mình nhìn nhận lại con người này một lần. Cậu ta nắm trong tay mọi thứ, tự xoay vần cuộc sống của mình chứ chẳng như cô. Trước đây và cả bây giờ, Hạ Lam chưa khi nào có đủ sự dứt khoát và cái nhìn sâu rộng như thế cả.
Quay lại vấn đề lúc đầu, Văn Minh có rất nhiều vệ sĩ bên cạnh. Hạ Lam trước đây là con nhà quyền quý, lúc còn chưa tập võ, vệ sĩ ẩn thân theo bảo vệ cô rất nhiều nên giúp cô luyện thành thói quen liếc mắt nhận ra được ngay loại người này. Hơn nữa vì tập võ lâu nên khí tức của những vị vệ sĩ đều không qua nổi mắt cô, hơi thở của họ, cách di chuyển của họ đều có sự khác biệt rất lớn so với người thường.
Văn Minh coi trọng sự an toàn của bản thân, vệ sĩ đi sau cậu ta rất nhiều, nhiều gấp mấy lần số vệ sĩ của cô khi còn nhỏ. Việc bảo vệ an toàn bản thân dĩ nhiên là tốt, nhưng cậu ta làm gì mà cần bảo mật đến mức này? Nếu đây không phải tiểu thuyết có mác thương trường, Hạ Lam nhất định sẽ quy chụp cho bạn Minh cái mác lão đại xã hội đen!
Ừm, dưng mà Minh ca ca coi vậy cũng keo kiệt lắm, không để "vợ hờ kiêm người hợp tác" như cô vào mắt tí nào! Nhìn cái kiểu cậu ta rời đi kéo theo cả đám vệ sĩ, không để lại một ai bảo hộ cho cô thì biết ngay. Mặc dù không đến mức mất mát nhưng trong lòng Hạ Lam vẫn có chút khó chịu. Cô bĩu môi xoa dịu tâm hồn xao động, tự an ủi bản thân rằng vậy mới tốt, cô đi theo đến đây cậu ta cũng chả phát hiện ra!
Dựa theo số lượng người theo đuôi của Minh lão đại có thể suy ra sau lưng cậu ta không chỉ có một nhà hàng nho nhỏ. Tiềm lực của Văn Minh rất lớn, thậm chí lớn hơn sự tưởng tượng của cô nhiều. Có lẽ chính vì cậu ta đứng phía trên nên ngày đó mới vênh mặt nói: xem cô có đủ tư cách hợp tác với tôi hay không!
Ngu ngốc thật!
Khi đó cô còn chủ quan âm thầm mắng chửi người này không biết điều nữa chứ. Giờ ngẫm lại mới thấy mọi sự đều có lí do cả.
Nếu đúng như vậy.. thì lí do thật sự Văn Minh muốn hợp tác với kẻ yếu như cô là gì?
Nếu là cô của thế giới cũ - bà chủ của tập đoàn nằm trong top thế giới - dĩ nhiên việc hợp tác sẽ dễ hiểu hơn nhiều. Nhưng khi đó là thời điểm cô mới xuyên qua, Nguyễn Hạ Lam chẳng có gì ngoài một quá khứ xấu tởm. Hoặc giả cậu ta thấy năng lực của cô lúc ấy thì cũng chỉ dừng ở mức biết kinh doanh chút ít mà thôi.
Văn Minh có lần từng nói, cậu ta làm kinh doanh không hành động vô nghĩa, việc không có lãi nhất định không động tay. Vậy cùng cô thì có lãi? Đến từ đâu? Thứ Văn Minh có thể lợi dụng ở cô là gì?
Tiền?
Khoản ít ỏi đó cậu ta cần làm gì?
Năng lực?
Cậu ta mời được cả một giảng viên đại học kiêm nam phụ về làm cho mình. Năng lực của một cô sinh viên quèn như cô cậu ta để vào mắt sao?
Thân thể?
Văn Minh chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá đáng với cô. Cùng lắm chỉ dừng ở nắm tay mà thôi, nhưng cả hai đều đã trên 18, cái nắm tay đơn giản đó tính là gì?
Nguyễn Hạ Lam này còn thứ gì đáng để lợi dụng? Thứ gì có thể gây ảnh hưởng?
Không cần nghĩ nữa.. chỉ có danh tiếng thối nát kia của cô mà thôi!
Cuộc gặp hôm nay với Trịnh Dung Dung đến quá bất ngờ và tình cờ. Đến mức Hạ Lam phải nghi hoặc tính chính xác của nó, thật sự không phải do Văn Minh sắp xếp để tự tẩy trắng đấy chứ?
Cô nghi ngờ cậu ta tung ảnh và clip sếch của nguyên chủ lên mạng, không đợi cô đi điều đã đã lập tức có người chạy đến nói vào mặt cô: Hạ Lam ngu ngốc, việc này là do Đào Nương làm!
Trịnh Dung Dung tự tin như vậy chắc hẳn là có căn cứ. Mẹ cô ta làm chuyện này để trả thù cho cô ta, tiện thể khiến danh tiếng đang lên của Hạ Lam ở công ti tuột dốc. Cô bị tạm nghỉ dĩ nhiên Văn Hóa có lợi to! Hắn ta sẽ lại gần ông nội, sáp lại với các cổ đông đòi cơ hội. Và có thể rất nhanh thôi, cái cạnh tranh công bằng bố Trịnh đề nghị sẽ được thực hiện.
Thoáng qua có vẻ họ là người được lợi, nhưng Hạ Lam vẫn cảm thấy có gì đó không ổn thỏa. Nếu Đào Nương là người tung ảnh, vậy bà ta lấy nó ở đâu? Chỗ của Văn Hóa hay sao? Bà ta tình nguyện để ảnh chụp và video có con trai mình được đưa lên mạng? Mặc dù mặt đã che, nhưng ai dám chắc là người ta nhận không ra là ai?
Đến lúc đó tin đồn em rể chị dâu chẳng phải sẽ tạo thành bất lợi lớn hay sao? Cho cả cô và cả Trịnh Văn Hóa..
Trịnh Văn Minh đã từng uy hiếp cô, cậu ta có trong tay chứng cứ việc ngoại tình, nếu cô không nghe lời, nhất định sẽ bị công bố. Nếu tung ra vào thời điểm này, Văn Minh có được lợi lộc gì hay không?
Bên gia đình Văn Hóa xáo xào chuẩn bị với những dự án của Trịnh gia, không ai còn thời gian quan tâm cậu ta. Lúc này Văn Minh còn sắp xếp để chuẩn bị phẫu thuật nữa chứ, nếu như..
Đúng lúc tâm trí Hạ Lam hiển hiện một điểm sáng, phía hành lang bên kia xuất hiện một bóng người quen thuộc. Người đó mặc một thân vest trắng, dáng người thẳng tắp giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện. Anh ta vừa chỉnh lại tay áo, vừa bước từng bước chậm rãi và tiêu sái. Hạ Lam lúc này mới giật mình nhìn lại đồng hồ, đã muộn thế này rồi? Cô có nên tiếp tục ở lại theo dõi hay không? Một chút nữa trên tầng hai có đãi tiệc, nên trà trộn vào phía trong xem Văn Minh giao du với loại người nào hay không?
Bước chân của Hoàng Tử gõ đều đều trên mặt sàn. Hạ Lam nhận ra mọi suy nghĩ của cô đều đã chạy biến, thân thể không tự giác cứng lên, đôi mắt cũng say mê dõi theo từng bước chân của người ấy. Hoàng Tử bước chậm thật chậm, trái ngược với nhịp tim đập nhanh thật nhanh của cô.
Ngô! Ngọc! Thái!
Anh ta đang đến!
Phải rồi!
Hội nghị này là cuộc hợp tác giữa TL và ML mà, anh ta là giám đốc bệnh viện đó, ở đây là lẽ dĩ nhiên thôi.
Hạ Lam!
Bình tĩnh lại nào!
Cô ngồi ở góc khuất, lại mặc quần áo bình thường vô cùng, khác hẳn với lần gặp đầu và hôm trong dạ tiệc. Nếu Ngọc Thái có đi qua cũng chẳng thể nào nhìn đỉnh đầu mà nhận ra cô được đâu! Còn nếu nhỡ anh ta nhận ra, cô sẽ..
"Trốn chồng đi ngắm trai.." Giọng nói trầm tựa như từ địa ngục phát ra vang lên ngay phía sau Hạ Lam, cô giật mình, toàn thân vốn cứng ngắc không hiểu vì lí do gì lại an tâm mà thả lỏng "..Phóng viên mà bắt được cảnh này kiểu gì mai ông nội cũng lại đau đầu vì cô đấy!"
*
Trong khi Văn Minh và Hạ Lam đang hưởng thụ tuần trăng mật muộn ngọt ngào, ấm áp. Tập đoàn Trịnh gia bên này bận muốn sứt đầu mẻ trán!
Dưới sức ép của cổ đông, ông nội Trịnh buộc phải đưa ra cách giải quyết tốt nhất: đưa ra một nhiệm vụ yêu cầu cả hai người có nguy cơ được thừa kế phải thực hiện. Nếu ai thành công, kẻ đó sẽ được bồi dưỡng trở thành người làm chủ chính thức. Còn nếu không, xin tạm biệt kẻ bất tài!
Việc đất ở khu Đông sắp được mở bán được rò rỉ cách đây không lâu. Khu này có diện tích vô cùng lớn, chuẩn bị được nhà nước quy hoạch thành khu thành phố mới, tiềm lực cực cao. Không chỉ có đường quốc lộ chạy qua, bên rìa khu đông còn tồn tại một bến sông lớn. Nếu bắt được khu này, xây dựng bến tàu mở ra một con đường giao thương mới.. tiền bạc thu về sẽ không cần nghĩ đến!
Miếng mồi ngon như vậy tất nhiên rất nhiều tay sành đất vào tranh giành. Mặc dù Trịnh gia là tập đoàn lớn nhất chuyên về bất động sản, nhưng ai dám nói ngoài Trịnh gia không có ai đủ sức giành lấy hạng mục này?
Ấy thế mà công việc khó khăn lại đầy rẫy nguy cơ này lại được giao cho hai tay mơ chưa một lần va chạm! Thư kí chính hỗn loạn ngồi trước máy vi tính chỉnh tài liệu, không nhịn được mà ôm đầu một cái.
Trịnh Văn Hóa còn có chút bản lĩnh, còn Nguyễn Hạ Lam thì thế nào?
Mặc dù học trường kinh tế nhưng khả năng thực hành quá kém. Cô còn đang dính scandal nên bị hạn chế hành động, không như Văn Hóa được Trần Trụi và Sân Siu dìu dắt.
Đã vậy.. Tài khoản email và điện thoại của cô nàng còn không thể nào liên lạc được nữa chứ!
Thư kí chính gửi lại tài liệu lần thứ N, bà vốn không phải kẻ hay thiên vị, nhưng ấn tượng của bà về Hạ Lam vốn tốt, hơn nữa bên Văn Hóa có kẻ chống lưng, vì sao cô gái kiên cường này lại phải một mình? Thế nhưng muốn báo trước mọi việc cho Hạ Lam chuẩn bị cũng khó khăn quá đi mất, bà gọi điện từ chiều để báo tin thì không thể liên lạc, đến lúc lên gửi mail thì trăm cái như một, tài liệu tải lên lập tức trắng xóa!
Chẳng lẽ.. Gặp quỷ?
Hô hô, dĩ nhiên là suy nghĩ đó chỉ tồn tại trong đầu mấy bà già mê tín. Còn với thư kí chính ấy à, bà có kinh nghiệm làm việc bao năm nên có thể chắc chắn, máy móc của bà bị kẻ khác động tay vào rồi!
Là hacker?
Nếu ngăn cản việc bà đưa tài liệu cho Nguyễn Hạ Lam thì ai là kẻ được lợi?Trịnh Văn Hóa.. Hắn ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao? Đã biết bà đứng về phía ai?
Nếu như vậy.. Nguyễn Hạ Lam, cô có mau mau quay về không thì bảo!