Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 181




Chương 181

“Dở trò với anh? Anh nghĩ tôi rảnh như vậy sao?”

Ngoài miệng Trịnh Vỹ Ái luôn tỏ ra bản thân không quan tâm tới Tống Vu Quân, không muốn dính líu gì tới anh nhưng thực chất trong lòng lại nung nấu một ý định xấu xa.

Từ khi nhìn thấy Tống Vu Quân bước xuống từ chiếc xe sang trọng đắt tiền, trong đầu Trịnh Vỹ Ái đã xuất hiện một kế hoạch, ả ta muốn quay về với Tống Vu Quân, muốn nối lại tình xưa hòng hưởng hết những lợi ích mà Tống Vu Quân đang có trong tay.

Bỏ đi một con hàng béo bở từng quỵ lụy mình đến nỗi muốn chết đi sống lại, thì bây giờ Trịnh Vỹ Ái chỉ cần một chiêu nhỏ có thể dụ Tống Vu Quân về bên mình.

Bây giờ không còn Bá Hưng ở bên cạnh, cuộc sống của Trịnh Vỹ Ái xuống cấp một cách trầm trọng, không còn những bữa ăn sang chảnh hay túi hiệu đắt tiền, cũng không còn những cuộc ăn chơi thác loạn tới sáng.

Trịnh Vỹ Ái giống như một con nghiện, một khi cơ thể đã quen với lối sống xa đọa như thế rồi thì không thể nào từ bỏ được, chỉ có thể tìm mọi cách để đáp ứng nhu cầu của bản thân mà thôi.

Ban đầu Trịnh Vỹ Ái cho rằng Tống Vu Quân chỉ là một tên giàu xổi, phải tích cóp một số tiền kha khá mới đám dẫn phụ nữ vào dùng bữa ở nhà hàng sang trọng như vậy.

Thế mà chiếc BMW đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của ả chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.

Không lẽ Tống Vu Quân đã thực sự thành công hay sao? Nếu như thế thì Trịnh Vỹ Ái phải tìm mọi cách quay về với Tống Vu Quân, không thể để mất thêm một lần nào nữa.

Tống Vu Quân cẩn thận cầm lấy chiếc bóp của mình từ tay Trịnh Vỹ Ái, sau đó lịch sự lên tiếng.

“Cảm ơn, gửi cho tôi số tài khoản, tôi sẽ chuyển tiền hậu tạ cho cô”

Không khó để nhận thấy Tống Vu Quân không muốn dây dưa với loại người phiền phức như Trịnh Vỹ Ái, anh không ngần ngại mà nói thẳng lời đề nghị với cô ta, nhưng Trịnh Vỹ Ái thì không nghĩ như vậy, ánh mắt của ả nhìn vào chiếc BMW của Tống Vu Quân một cách đắm đuối, sau đó ả chỉ tay vào rồi nói.

“Hậu tạ thì để sau cũng được, anh không phiền nếu như cho tôi đi nhờ xe một đoạn chứ?”

Tống Vu Quân nghỉ hoặc nhìn Trịnh Vỹ Ái, người phụ nữ này đang tính toán điều gì vậy? Không phải lúc trước còn khinh thường Tống Vu Quân ra mặt hay sao mà bây giờ lại ngỏ ý muốn đi chung xe với anh?

Trịnh Vỹ Ái nhìn thấy vẻ mặt có chút không hài lòng của Tống Vu Quân liền bĩu môi nói, giọng điệu giống như rất bất mãn với anh.

Ả nói.

“Tôi là người giữ đồ cho anh đấy, anh còn đòi chuyến tiên hậu tạ cho tôi mà lại không cho tôi đi nhờ một đoạn đường được sao? Đây là thái độ của anh đối với ân nhân của mình đó à?”

Nhìn điệu bộ đỏng đảnh của ả ta đã không vừa mắt rồi, nhưng trời xui đất khiến kiểu gì lại biến ả ta thành người giúp đỡ cho Tống Vu Quân cơ chứ? Thôi thì coi như chiều ả ta một lần vậy.

Đi nhờ một chút chắc cũng không mất quá nhiều thời gian đâu.

“Lên xe đi”

Tống Vu Quân lạnh lùng nói ba chữ, sau đó mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí tài xế, đeo dây bảo hộ cho an toàn rồi chờ Trịnh Vỹ Ái bước vào.

Ả ta nghe thấy lời đề nghị của Tống Vu Quân liền vui như mở hội trong lòng, khóe môi của ả hơi nhếch lên tạo thành nụ cười thỏa mãn, sau đó mở cửa xe ghế đối diện Tống Vu Quân rồi chuẩn bị ngồi vào.

“Xin lỗi, chỗ ngồi của cô ở đằng sau.

Phiên cô di chuyển về đó”

Tống Vu Quân mặt không biến sắc lên tiếng nhắc nhở Trịnh Vỹ Ái, ánh mắt không hài lòng nhìn người phụ nữ không biết cách cư xử trước mặt mình, còn Trịnh Vỹ Ái lạ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ả ta liền hỏi ngược lại Tống Vu Quân.