Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 163




Chương 163

Biểu cảm hờn dỗi của Hàn Nhi vẫn còn giữ nguyên trên khuôn mặt.

Chắc hẳn cô nhóc cho rằng bản thân làm nhiều việc vì Tống Vu Quân như thế mà người ta lại không biết, lại còn trách ngược lại cô đây mà.

Nếu Hàn Nhi đã nghĩ cho Tống Vu Quân như thể, thì liệu có phải cô đã thích anh rồi không? Nghĩ tới đây bất chợt có một dòng cảm xúc ấm nóng cuộn trào trong lòng của Tống Vu Quân, mang lại cho anh cảm giác dễ chịu và cực kỳ phấn khích.

Anh dùng gương mặt tràn đầy vẻ nguy hiểm nhìn chăm chăm vào Hàn Nhi, sau đó vui vẻ nói: “Chà chà!

Nếu như thể thì em quá ngoan ngoãn rồi, phải thưởng cho em mới được”

Nghe tới phần thưởng lập tức Hàn Nhi lấy lại tỉnh thân vui vẻ như lúc trước, vẻ mặt hờn dỗi ban nãy đột nhiên biến mất khỏi gương mặt của cô.

Đôi mắt long lanh to tròn nhìn về phía Tống Vu Quân rồi chớp chớp mấy cái, nhìn rất đáng yêu.

Giọng nói vui vẻ của Hàn Nhi bắt đầu cất lên, cô nói.

“Phần thưởng? Em được nhận sao? Anh để phần thưởng ở đâu rồi? Mau đưa cho em”

Dáng vẻ tinh nghịch của Hàn Nhi bây giờ giống như một đứa trẻ con mới được khen, nụ cười xinh đẹp tươi cười rạng rỡ trên môi, ánh mắt mong chờ nhìn Tống Vu Quân không rời đi một chút.

Điều này khiến cho anh phải bật cười khúc khích.

Tống Vu Quân hỏi lại một lần nữa để xác nhận: “Em có chắc chắn sẽ lấy phần thưởng này không?”

“Đương nhiên là lấy rồi”

Tống Vu Quân khẽ nhướng mày một cái đầy thách thức, anh đặt một tay lên gò má phúng phính của Hàn Nhi, sau đó chậm rãi nói: “Thưởng cho em một nụ hôn của anh”

Chiếc xe đỗ trước căn biệt thự sang trọng, Bá Hưng bực bội bước ra khỏi xe với thái độ không mấy vui vẻ, toàn thân anh ta dường như tỏa ra luồng sát khí cực lớn, hai mắt cũng đỏ au lên vì tức.

Trịnh Vỹ Ái rón rén đi bên cạnh không dám nói lời nào.

Ả biết rằng trạng thái bây giờ của Bá Hưng đang cực kì không tốt nên cũng không dám nói gì nhiều.

Chỉ im lặng theo sát chân Bá Hưng vào nhà.

“Cút hết ra ngoài cho tôi”

Bá Hưng tức giận đuổi hết đám gia nhân ra khỏi nhà, trực tiếp đóng cửa lại rồi phát tiết ở bên trong.

Tiếng đổ vỡ của đồ vật chát chúa vang vọng ra bên ngoài, tiếng gào thét đáng sợ cũng chói tay không kém.

Trịnh Vỹ Ái không ra ngoài mà đứng nép vào một góc phòng, cô ta đã quá quen với hình ảnh điên khùng này của Bá Hưng rồi nên cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Trịnh Vỹ Ái chỉ không hiểu lý do gì lại khiến cho Bá Hưng trở nên như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào hiểu nổi, ả ta đành phải lên tiếng hỏi: “Anh có bị khùng không vậy Bá Hưng? Chẳng có chuyện gì khiến anh phải phát tiết tới mức này cả, mở mắt to ra mà nhìn xem đống đồ cổ giá hàng triệu tệ đã bị anh đập nát bét rồi kia kìa”

Giọng nói đanh đá của Trịnh Vỹ Ái không những không xoa địu được tình hình mà còn đổ thêm dầu vào lửa, đốt cháy thêm cơn giận của Bá Hưng.

Hản ta nhìn thấy Trịnh Vỹ Ái đang đứng vênh mặt lên ở góc tường nói như đúng rồi.

Dáng vẻ đáng ghét đấy khiến cho Bá Hưng muốn bóp chết ả ngay tại chỗ.

“Cô còn mạnh miệng nói như thể à? Nếu như không phải cô làm tôi bế mặt thì tôi có như thế này không?”