Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 154




Chương 154

Chờ cho nhân viên đi xong, Trịnh Vỹ Ái liền đanh đá liếc xéo Hàn Nhi, âm thầm đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó làm ra vẻ mặt thương xót rồi thốt lên.

“Nhìn cô em cũng khá là xinh tươi đấy chứ, sao lại ngu dại mà chọn yêu tên nghèo khổ như vậy hả cưng?

Trong mắt của Trịnh Vỹ Ái thì Tống Vu Quân vẫn không khác gì thằng đàn ông ngu xuẩn ngày xưa cô từng quen – không tiền đồ không địa vị.

Hiện tại chỉ khác ngày xưa một chút vì vẻ ngoài bảnh bao hơn mà thôi.

Hàn Nhi khẽ cười một cái, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn Trịnh Vỹ Ái như một con ngốc rồi nói.

“Cảm ơn lòng tốt của chị.

Loại hàng đại trà đó tôi không muốn dính líu tới.

Dễ mang họa vào thân lắm đấy”

Câu trả lời của Hàn Nhi vừa khiến cho Tống Vu Quân phải bật cười khanh khách, vừa làm cho Trịnh Vỹ Ái bẽ mặt.

Nói như thế không khác gì nói Trịnh Vỹ Ái đang xài loại hàng rẻ tiền đó hay sao? “Em gái cũng đánh giá cao mặt hàng của em quá nhỉ.

Nếu như nói rằng “đối tác”

của chị là hàng rẻ tiền, vậy thì mặt hàng của em chính là hàng cao cấp hay sao?”

Trịnh Vỹ Ái đã bình tĩnh được đôi chút, cô ta nhận thấy rằng để bản thân quá nóng vội sẽ hạ thấp giá trị của mình xuống, suy cho cùng thì con khốn này chỉ muốn chọc tức ả mà thôi.

Ả sẽ cố gắng giữ bình tĩnh ở mức tuyệt đối, không thể nóng nảy như vừa rồi được.

“Đúng thế! Không những là hàng cao cấp mà còn là cực phẩm.

Chẳng cần biết ngày xưa anh ấy như thế nào, chỉ cần bây giờ anh ấy đối tối với tôi, tôi không ngại cái mạng nhỏ này đâu”

Nói xong Hàn Nhi cầm một ly vang đỏ lên nhâm nhỉ một chút, thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong miệng ly càng làm cho dáng vẻ của cô thêm phần thu hút gấp nhiều lần.

Tống Vu Quân ngồi bên cạnh giống có chút thẫn thờ, giống như đang nghe được lời mật ngọt từ chính đôi môi căng mọng của Hàn Nhi thốt ra.

Lời nói như thế, ý nghĩa như vậy có khi nào đang muốn bày tỏ lòng mình cho anh biết không nhỉ? Vừa được ăn đồ ngon vừa được bà xã thân yêu bảo vệ, ngày hôm nay chính là ngày vui vẻ nhất của Tống Vu Quân.

“Không biết đã hút của Tống Vu Quân bao nhiêu tiền mà mạnh miệng như thế, có vẻ như đồ bỏ của tôi đã chu cấp cho cô không ít rồi nhỉ?”

Trịnh Vỹ Ái không nhịn được mà bĩu môi một cái đầy khinh bị, đúng là loại giàu xổi.

Lần đầu tiên được đi ăn trong nhà hàng sang trọng như thế mà còn bày đặt lên mặt với ai.

Thôi không nói nữa, đồ ăn đã lên cả rồi.

Hai phần thức ăn của Tống Vu Quân và Hàn Nhi được đưa lên trước.

Người phục vụ bê ra chính là người vừa rồi nhận chọn món của khách.

Mới đầu anh ta có chút khó khăn khi thuyết phục đầu bếp làm món bò beefsteak chín toàn phần cho khách, nhưng không hiểu sao khi nói tên của vị khách này ra thì đầu bếp khó tính của bọn họ ngay lập tức bắt tay vào làm mà không phản kháng như trước nữa.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để hiểu tâm quan trọng của vị khách này trong lòng đầu bếp của bọn họ lớn tới chừng nào rồi.