Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 142




Chương 142

Cậu ta chưa bao giờ thấy Tống Vu Quân tức giận tới mức đó, nhất thời bị dọa cho kinh sợ.

Vĩ Phong nói.

“Tổng…tổng giám đốc…anh có vấn đề gì sao?”

Vốn dĩ đang mang trong người lửa giận bừng bừng có thể bóp chết bất kỳ ai làm trái ý, thế mà ngay khi nhìn thấy tình cảnh bên trong căn phòng.

Tống Vu Quân không khỏi khựng người lại một chút.

Khóe môi cứng đờ nhếch lên giật giật vài cái.

Cái quái gì thế này? Vĩ Phong và Hàn Nhi không làm chuyện mờ ám gì hết.

Cả hai chỉ đơn giản ngồi nghiêm túc chơi cờ vua với nhau thôi sao? Thế âm thanh kì lạ kia phát ra chỉ vì trò chơi này sao? Tống Vu Quân dường như ý thức được thái độ vừa rồi của mình có hơi quá mức.

Khuôn mặt điển trai bất chốc phảng phất ánh đỏ vì ngượng.

Anh hắng giọng một cái để lấy lại phong độ.

Sau đó mới lên tiếng hỏi.

“Hai người đang chơi cờ sao? Vậy vì sao Hàn Nhi lại la lên như thế?”

Cô gái nhỏ Hàn Nhi ngơ ngác chớp chớp mắt mấy cái ngây thơ nhìn Tống Vu Quân, sau đó nhìn lại bàn cờ của mình, chỉ vào quân cờ trên bàn rồi nhỏ nhẹ nói.

“Vì anh này dám ăn mất con hậu của em”

Vĩ Phong ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa phụ họa cho câu nói của Hàn Nhi.

Chỉ là một con hậu thôi mà, không lẽ Tống Vu Quân nhỏ mọn tới mức độ này? Hay là anh ta đang nghĩ tới trường hợp kia sao? “Tổng giám đốc à, có cho mười lá gan tôi cũng không dám làm điều bậy bạ đó đâu”

Lúc này Vĩ Phong vừa sợ vừa gắng gượng nói, người này là bảo bối của Tống Vu Quân kia mà, làm sao anh ta dám tơ tưởng tới? Mà cũng công nhận rằng câu nói vừa rồi của Hàn Nhi đúng thật là khiến cho người ta suy nghĩ không trong sáng.

Hàn Nhi nhìn thấy Tống Vu Quân vẫn đứng thừ người ở đó liên chăm chậm đi tới, cô nhẹ nhẹ kéo vạt áo của Tống Vu Quân để gây sự chú ý, ánh mắt long lanh to tròn nhìn trực tiếp vào khuôn mặt anh rồi mấp máy đôi môi căng mọng nói vài câu.

“Cậu chủ! Em đói rồi”

Vừa nói vừa xoa xoa chiếc bụng nhỏ xinh đang phát ra tiếng kêu òn ọt từng chút một, gương mặt của Hàn Nhi cũng đỏ ửng lên vì ngượng ngùng.

Đúng thật là rất đói, bao nhiêu sức lực đều dồn hết vào ván cờ căng não với Vĩ Phong vừa rồi cho nên cô đang rất là đói.

Tống Vu Quân nhìn điệu bộ đáng yêu của cô mà có chút bật cười, tuy không bộc lộ ra ngoài quá nhiều, nhưng trong lòng đã dâng lên một cảm xúc ấm nóng khó tả.

Anh dịu dàng xoa đầu của Hàn Nhi như muốn biểu lộ sự cưng chiều của mình đối với cô.

Giọng nói trầm ấm dịu dàng vang lên.

“Vậy chúng ta đi ăn, em muốn ăn gì tôi đưa em đi”

Khung cảnh giữa hai người quá đôi hường phấn khiến cho cẩu độc thân Vĩ Phong ngột ngạt tới mức không thở nổi.

Anh ta bất lực lý nhí vài câu.

“Hiện giờ tôi cũng rất đói bụng, nhưng tôi không muốn ăn cấu lương của hai vị đâu ạ”

Tống Vu Quân cùng với Hàn Nhi rời khỏi Tống thị, vừa bước xuống sảnh lớn đã nhìn thấy chiếc siêu xe đang đậu ở phía xa xa.

Nghĩ tới cảnh tượng sắp được cậu chủ dẫn đi ăn khiến cho cái bụng nhỏ của cô càng sôi sục hơn bao giờ hết.