Tổng Tài Nghĩ Quá Nhiều

Chương 8




Edit: Ngạc Tuyết

Thẩm Trạch Nhiên hất đầu ra sau, ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên chờ đợi, Lạc Cảnh Xuyên bị tiếng “Kẹt kẹt” lắc ghế của hắn làm cho có chút phiền, không nhịn được dùng bút gõ bàn một cái nói:

“Thẩm tổng, ngài có nơi nào không thoải mái sao?”

Đang lắc ghế, Thẩm Trạch Nhiên chợt cứng đờ, vì che giấu nguyên nhân thật sự khiến bản thân bất an, đại não hắn nhanh chóng vận chuyển, ho khan hai lần, trầm giọng nói: “Bệnh trĩ tái phát.”

“……” Lạc Cảnh Xuyên đơ mặt: “Ồ.”

Thẩm Trạch Nhiên bỗng nhiên đứng lên, quay người tiến vào phòng vệ sinh, ngay sau đó Lạc Cảnh Xuyên liền nghe bên trong truyền đến một tiếng “Bốp” nhỏ.

Hiệu quả cách âm của gian phòng rất tốt, động tĩnh lớn như vậy, tên ngốc kia có phải là đầu đều sưng lên rồi. Lạc Cảnh Xuyên thản nhiên mà nhấp một hớp cà phê, cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện, căn bản không muốn đi đoán đầu của thủ trưởng hắn đang rối rắm cái vấn đề gì.

Thẩm Trạch Nhiên đứng trong phòng vệ sinh lệ rơi đầy mặt, biến cái em gái ngươi bệnh trĩ! Hắn không có bệnh trĩ! Làm sao bây giờ, hình tượng hắn khổ tâm xây dựng a!

Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Trạch Nhiên mới vừa ngồi xuống, liền thấy trên bàn làm việc thật tri kỷ có hai hộp thuốc —— Thuốc mỡ Maxxxlong chuyên trị trĩ và Thuốc đạn Maxxxlong chuyên trị trĩ.

( Nguyên là 马X龙 là viết lại từ 马应龙 (Mayinglong) một hãng chuyên các sản phẩm trị trĩ:)))

Người như thế tuyệt đối không phải là mẹ của con hắn! (╯‵□′)╯︵┴─┴

Thẩm Trạch Nhiên tức giận đem thuốc ném vào trong ngăn kéo, nghiến răng nghiến lợi trừng bàn làm việc của Lạc Cảnh Xuyên, hừ hừ, ngươi chờ, chờ kết quả kiểm tra DNA có rồi…

Đang nghĩ tới 108 cách giày xéo thư ký, chuông điện thoại của Thẩm Trạch Nhiên vang lên, liếc mắt nhìn tên hiển thị, hắn lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi, nuốt nước miếng một cái hỏi: “Tư Đồ, kết quả thế nào?”

Trong điện thoại di động truyền tới một giọng nam thanh lãnh, ngữ khí bằng phẳng không có một chút rung động: “Chúc mừng ngươi, làm cha.”

Dù Thẩm Trạch Nhiên sớm đã chuẩn bị tâm lý vẫn có loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, Lạc Linh thật sự là con gái hắn!

“Huynh đệ, cảm tạ a, cái kia, việc này tuyệt đối đừng nói với cha ta.” Thẩm Trạch Nhiên âm thanh khô khốc, hoảng hốt cúp điện thoại, trực tiếp co quắp ngồi xuống ghế.

Hắn kéo kéo tóc, vẫn không nghĩ ra được mình đụng phải Lạc Cảnh Xuyên khi nào. Chờ chút, trong tiểu thuyết mà gặp tình huống này, thông thường đều là đi nhầm phòng, say rượu loạn / tính, sau đó một X liền mang thai.

Thẩm Trạch Nhiên trong nháy mắt hóa đá, hắn hình như thật sự uống quá chén nhiều lần, phần lớn là ở cuộc họp hằng năm của công ty, gặp công ty con Lạc Cảnh Xuyên công tác cũng không phải không thể xảy ra, lẽ nào chính là một lần nào đó lúc ấy.

Có nên sai người tra một chút xem trước khi Lạc Cảnh Xuyên tới đây đã tham gia mấy lần họp hằng năm?

“Cái gì? Thư ký Lạc hàng năm đều tham gia?” Thẩm Trạch Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, hắn cần phải thay đổi suy nghĩ, nếu như Lạc Cảnh Xuyên thật sự dán vào cái mác “Sinh tử”, “Kia… lúc thư ký Lạc ở công ty con có hay không xin một kỳ nghỉ rất dài?”

“Xin nghỉ thì hình như không có, bất quá bảy năm trước anh ta từng nộp đơn xin ra ngoại quốc khảo sát một năm, Thẩm chủ tịch phê duyệt.”

Thẩm Trạch Nhiên vỗ bàn một cái, này là được rồi, Lạc Linh vừa vặn bảy tuổi, Lạc Cảnh Xuyên căn bản không phải đi khảo sát, nhất định là trốn đến nước ngoài sinh con rồi!

Đang đắm mình trong suy luận của bản thân, Thẩm Trạch Nhiên bị tiếng mở cửa đánh tỉnh, liền thấy Lạc Cảnh Xuyên một thân âu phục khéo léo màu xám, dưới nách kẹp cặp văn kiện, bước chân dài, mang cái mặt băng sơn đi vào.

“Thẩm tổng sớm.” Khách sáo mà xa cách thăm hỏi.

Tâm trạng Thẩm Trạch Nhiên nhất thời hẫng lên một cái, chỉ có lý trí làm cho hắn không nhịn được lần thứ hai xác nhận nói: “Cái kia, Lạc thư ký, Linh Linh thật sự là con gái ngươi?”

Lạc Cảnh Xuyên giật mình một cái, cảnh giác nhìn về phía Thẩm Trạch Nhiên, ngữ khí phi thường cứng rắn: “Chúng ta tự nhiên là có liên hệ máu mủ!”